Mùa đông ở Hà Nội với những nét đẹp rất riêng. Đối với nhiều người, mùa đông lại là thời điểm lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp nhất trong năm. Để rồi khi đi xa, họ … xem thêm…lại miên man một nỗi nhớ mùa đông Hà Nội. Hôm nay hãy cùng Toplist khám phá các bài tản văn hay viết về mùa đông Hà Nội để hiểu thêm về mùa đông Hà Nội nhé.
Khoảnh khắc mùa đông Hà Nội
Mùa đông đến để lại những khắc khoải, thèm khát trong lòng những người Hà Nội xa xứ. Đôi khi ai đó muốn về một ngày đêm để tận hưởng cái giá lạnh mà nơi miền Nam không thể có được, rồi lại ra đi.
Đối với những người con xa xứ nhưng đã có nhiều năm gắn bó với mảnh đất Hà Nội, mùa đông thường để lại nhiều kỷ niệm. Khi ở thủ đô thì thấy bình thường lắm, nhưng chỉ khi đi xa họ mới thấm nỗi cồn cào.
Mùa đông thi vị nhất vào mỗi buổi sáng thức dậy hoặc những khi chiều về. Sáng sáng, nhiều người thường thích ngồi vỉa hè ngắm đường phố, những con người qua lại, chiều về lại khoái nhâm nhi vài đồ ăn vặt. Nào là trứng ngải cứu, bánh chưng rán, bánh đúc nóng hay bát cháo sườn băm bán rong trên vỉa hè đường.
Khi nhiệt độ xuống thấp, nhìn ra ngoài trời thấy bàng bạc một màu trắng, gió thổi những chiếc lá rụng vàng sẫm lăn loẹt xoẹt trên đường. Càng lúc dòng người đi lại càng có vẻ vội vã hơn như để chạy trốn cái lạnh luồn qua lần áo chưa thật dày, ấm.
Người ta bảo, mùa đông Hà Nội càng ngày càng xấu khi mật độ ôtô, xe máy ra đường ngày đông kẹt cứng. Những âm thanh trong trẻo không còn, nhường chỗ cho tiếng máy nổ rầm rầm vào giờ cao điểm. Tuy nhiên, thủ đô vẫn ẩn khuất đâu đó những sự lãng mạn mà chỉ có những người thực sự hiểu mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp mùa đông Hà Nội.
Những ngày mưa phùn, bầu trời ảm đạm, bụi nước mờ ảo đọng trên tóc, trên áo như những hạt sương muối. Cái lạnh cũng theo đó mà ngấm vào da thịt. Phía hồ Tây sương khói bảng lảng trôi trong mênh mông mặt hồ, cây lá ven đường Thanh Niên xanh thẫm lại. Đâu đó giữa nhịp sống hối hả vẫn thấp thoáng khiêm nhường những quán cóc bán chén trà nóng, kẹo gừng, kẹo lạc, như một nét riêng của mùa đông Hà Nội.
Những khi thời tiết miền Bắc giảm sâu, Hà Nội rất lạnh. Cái rét ngọt như cắt, chích những mũi kim tê tái qua da, mặc áo mỏng dễ bị những cơn rùng mình run rẩy lan khắp người qua những cơn gió ù thổi.
“…Ta còn em, cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em, nóc phố mồ côi mùa đông Mảnh trăng mồ côi mùa đông Mùa đông năm ấy, Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ Tan lễ chiều, sao còn vọng tiếng chuông ngân?…”
Những câu hát trong ca khúc Em ơi Hà Nội phố của nhạc sĩ Phú Quang đã lột tả đầy cảm xúc về mùa đông ở thủ đô. Mùa đông có ở nhiều tỉnh thành miền Bắc nhưng riêng ở Hà Nội lại mang vẻ đẹp rất khác.
Buổi sáng sớm, khi tia nắng mới chiếu xuyên qua khe lá, ngồi trong quán giải khát mặt phố nhìn qua ô cửa cùng ly cà phê ấm hơi, tí tách cắn hạt bí, hạt dưa nhìn ra đường ngắm xe cộ đi lại là cách mà nhiều người chọn. Ngay cả những vị khách từ phương xa, nhiều người cũng thích được cảm nhận cái giá lạnh rất riêng của Hà Nội.
Ca sĩ Tấn Minh từng rất thành công với bài Nỗi nhớ mùa đông. Tiếng hát của anh tình cảm, da diết, khi ngân lên tạo nên đầy cảm xúc khác nhau cho người nghe:
“Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi…”
Mỗi lần vang lên, bài hát lại đem tới cho người nghe một cảm giác se lạnh và nỗi nhớ bất tận. Những cơn gió mùa đông bắc thổi qua từng mái nhà báo hiệu mùa đông về, màu vàng của những chiếc lá thu giờ nằm dưới mặt đất, tiếng chuông chiều vang vọng từ nơi xa vắng đều là những hình ảnh gợi lên “nỗi nhớ mùa đông”.
Nhạc sĩ Bảo Chấn tả rất chân thực cảnh sắc thiên nhiên trong bài hát Một ngày mùa đông:
“Rồi một ngày trời không biển xanh
Rồi một ngày hàng cây vắng tanh
Và cơn gió, mang mùa đông tới
Cuốn bay theo đám lá vàng rơi
Bờ cỏ này giọt sương đã tan
Bậc thềm này còn in dấu chân
Mùa đông tới em chờ anh mãi
Lá hoa thu sang nay đã úa tàn…”
Mùa đông đến cùng những cơn gió lạnh, những hàng cây vắng tanh, tiếng mưa phùn rơi và đem theo cả những ký ức buồn về tình yêu. Trong một ngày mùa đông vắng lặng, người trong bài hát nhớ về người yêu và chợt nhận ra tình cảm của mình quá mãnh liệt. Tuy nhiên, tình cảm xưa kia giờ chỉ còn là kỷ niệm, mà kỷ niệm thì thường khó quên.
Vẻ đẹp mùa đông Hà Nội không chỉ được cảm nhận mỗi khi bạn lang thang góc phố, ngồi vỉa hè uống cà phê mà những du khách và người con thủ đô còn có thể trải nghiệm ẩm thực đêm với các món nem chua nướng, ốc luộc, hạt dẻ, cháo, phở hay những đồ ăn không dễ kiếm như lục tàu xá, chí mà phù chỉ bán ở một số địa điểm nhất định, quen thuộc với giới trẻ.
Hoàng Hà
Đông Hà Nội thấm trong ký ức
Cái lạnh của mùa đông Hà Nội đặc biệt riêng có. Tôi đã đi qua mùa đông ở nhiều nơi nhưng cái lạnh thật ngọt, thật sâu nơi đây luôn thấm trong ký ức. Tôi nhớ cái cảm giác được cuộn mình trong chiếc chăn bông nằng nặng thơm mùi nắng. Nhớ tiếng mẹ đánh thức dậy đi học, tiếng lửa reo reo với nồi cháo thơm thơm trong căn bếp nhỏ. Nhớ tiếng cha húng hắng ho khi tiết trời trở lạnh… Tất cả, như một thước phim quay chậm tuyệt đẹp thường trở lại với tôi mỗi khi đông về.
Sớm mùa đông, một làn sương huyền ảo phủ nhẹ lên cảnh vật đất Hà thành. Những hàng cây trên phố trầm mặc, vươn cành khẳng khiu trên nền trời xám nhạt. Có những ngày, nắng đông bừng lên, chiếu những tia ấm áp lên cảnh vật. Nắng trốn tìm xuyên qua vòm lá, ngưng lại chút luyến lưu trên nhành hoa sữa nở muộn. Nắng tinh nghịch đậu trên vòng khăn ấm, trên mái tóc ai đó bay bay trong gió mùa đông bắc. Nắng đông khiến những đóa họa mi ngời lên sắc trắng tinh khôi.
Quà ăn vặt mùa đông Hà Nội có nhiều món gây “thương nhớ” cho các tín đồ ẩm thực. Vào bữa xế, khi thong thả dạo quanh phố, bạn sẽ bị cuốn hút bởi hương thơm của các hàng bánh chuối, bánh khoai, bánh gối, bánh rán mặn – ngọt. Những chiếc bánh chìm nổi trong chảo mỡ sôi sùng sục, chín vàng ruộm sẽ được người bán hàng vớt ra, cắt mời khách thưởng thức. Thật thú vị biết bao khi vừa ngắm dòng người trên phố, vừa hít hà, xuýt xoa, cắn miếng bánh nóng hôi hổi trong tiết trời giá lạnh.
Không chỉ có vậy, đến Hà Nội vào mùa đông, nhất định bạn nên nếm thử bánh đúc nóng, ốc luộc, các món chè nóng. Hầu hết các món đều mang đến cho ta cảm giác ấm áp. Có lẽ bởi vậy mà mỗi khi trở về Hà Nội, người bạn phương xa của tôi lại hối hả giục giã bạn bè dắt đi lang thang ngắm phố và thưởng thức hết các món cho “đã thèm”.
Có một nét rất riêng của mùa đông Hà Nội, đó là những quán trà nhỏ nép vào ven đường. Đồ nghề của người bán hàng chỉ là một chiếc ấm to ủ trong giành tích, thêm vài hộp kẹo lạc, kẹo vừng, hạt hướng dương và dăm chiếc ghế nhỏ. Ấy vậy mà quán ít khi vắng khách.
Lạ thế, người Hà thành có cái thú được ngồi trong gió lạnh, ủ ấm đôi tay bằng tách trà bình dị, rủ rỉ chuyện trò những câu chuyện vô thưởng vô phạt nhẹ nhàng. Có quãng thời gian xa Hà Nội, tới mùa đông, tôi thầm nhớ từng con đường, góc phố với những buổi nhâm nhi trà nóng, tí tách cắn hạt hướng dương cùng bạn bè. Có quán trà “cũ” như chính người chủ của nó. Tôi đi xa vài năm, khi quay lại, vẫn gặp quán trà xưa với người bán hàng mến khách năm nào, bỗng ùa về trong tâm trí cảm giác thân thương đến lạ.
Đêm mùa đông, dường như cái lạnh sâu hơn. Làn sương hư ảo phả hơi lạnh lên vạn vật. Phố nhuốm sắc vàng cổ kính dưới ánh đèn đường. Cái lạnh khiến tâm tư bỗng chùng xuống, lòng chợt mềm với những cảm xúc không tên. Bỗng thèm có một vòng tay ấm áp choàng qua vai. Thấp thoáng trên phố là những quầng “hoa lửa” rực rỡ tỏa ra từ các hàng ngô nướng. Hương thơm của ngô nướng, khoai nướng lan xa theo gió níu khách dừng chân. Trong đêm lạnh, nhẩn nha thưởng thức từng hạt ngô nếp tươi deo dẻo, ngọt thơm nơi đầu lưỡi, chuyện trò vài câu chuyện vui vui với người bán hàng… cũng thật là thú vị.
Mùa đông Hà Nội có những khoảnh khắc thật sự lắng đọng. Với tôi, được đi qua những mùa đông yêu dấu nơi đây là một hạnh duyên của đời người.
Tường Vy
Có một Hà Nội xao xuyến mỗi độ đông về…
Không ồn ào, náo nhiệt như mùa hè, không nồng nàn như mùa thu, cũng chẳng căng tràn nhựa sống như mùa xuân, nhưng đông Hà Nội vẫn khiến những người đã đi qua nhớ thương, xao xuyến. Lạ thật đấy, đông là mùa của lạnh giá, vậy mà bước xuống phố lại bắt gặp bao điều ấm áp, dễ thương.
Lập đông, Hà Nội mang gam màu, hương vị say đắm là lạ. Đó là những ngày trời khoác lên mình tấm áo xám đặc trưng. Đó là những ngày Hà Nội xô bồ, hối hả chợt chậm lại vài nhịp trước lá đỏ, trước nắng chiều đông hao gầy.
Đông Hà Nội là mùa la cà quán xá. Hương phố tỏa ra từ những hàng quà vỉa hè, níu chân người qua lại. Này đây ngô nướng, này đây bát xôi chè còn nóng hổi, hay ly cà phê nghi ngút khói… như một lời mời gọi đáng yêu, dịu dàng: “Sao không ngồi xuống đây chuyện trò một chút cho ấm lòng”.
Hà Nội những ngày mùa đông bước ra đường, ngại đấy, nhưng thích thú lạ! Ngại vì rét buốt len lỏi qua từng kẽ tay, ngấm vào da thịt, chỉ muốn phi xe thật nhanh trở về nhà, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn to sụ, đọc một cuốn sách, nhâm nhi một tách trà.
Nhưng nếu cứ sợ lạnh mãi thì sẽ chẳng bao giờ cảm nhận hết được thú vui của những ngày rét mướt. Chỉ có thức dậy thật sớm thì mới thấy một Hà Nội “uể oải”, “biếng trễ” trong yên bình. Đó là khi những con đường, ngõ phố còn im lìm trong màn sương trắng bàng bạc. Vẳng đâu đây tiếng rao của chị bán hàng rong – cái thanh âm ngân dài, lạc lõng giữa khoảng không gian yên ắng, tĩnh mịch.
Đón gió đông, nhất định phải mang xe dạo vài vòng trên Hồ Gươm. Lúc này, lá đã theo gió đi cùng mùa thu, để lại những cành cây khẳng khiu, trơ trọi trên nền trời xám, tạo nên một nét đẹp rất riêng của Hà thành. Rồi cũng nhất định phải lên hồ Tây ngắm hoàng hôn, tận hưởng một chút lãng đãng thơ mộng. Cảm giác thật thảnh thơi, yên bình khi tản bộ dọc con đường Thanh Niên lộng gió, đến khi chân mỏi lại ngồi xuống ngắm đất, ngắm trời, hai bàn tay xoa vào nhau liên hồi cho ấm, miệng mải huyên thuyên những câu chuyện từ mùa đông cũ.
Người ta vẫn gọi đông Hà Nội là mùa của yêu thương. Nhớ ngày còn nhỏ, nghe đài báo gió mùa đông bắc, mẹ thường ngồi đan nào khăn len, nào áo ấm. Gió rét ngoài kia chẳng là gì khi có bàn tay của mẹ.
Hà Nội mùa đông, đi đến đâu cũng bắt gặp những điều bình dị, đáng yêu: Là ấm nước đun vội cho bớt lạnh, là câu chuyện thời tiết hôm nay ra sao, là lời nhắc nhở dịu dàng mặc thêm áo kẻo lạnh. Đông Hà Nội kéo mọi người xích lại gần nhau hơn trong cái nắm tay, cái ôm nhẹ. Cứ thế, từ năm này qua năm khác, người ta nhớ nhung đông Hà Nội bởi những điều nhỏ bé, giản đơn như thế.
Cứ nói sợ lạnh vậy thôi nhưng nếu không có đông, người ta lại nhắc mãi không thôi: “Sao mùa đông Hà Nội chưa chịu đến?”. Bởi đông Hà Nội không chỉ có giá rét, mà còn có cả yêu thương, bởi trong tim ai cũng có một mặt trời để sưởi ấm cho nhau những ngày đông lạnh.
Thanh Huyền
Phố chớm đông mê mải một miền nhớ
…Rồi một ngày trời không biếc xanh
Rồi một ngày hàng cây vắng tanh
Và cơn gió, mang mùa đông tới
Cuốn bay theo đám lá vàng rơi…
(Một ngày mùa đông – Bảo Chấn)
Khúc du ca mùa đông như đang khuấy động những vấn vương dìu dặt, như thức dậy bao êm đềm ngọt ngào khi nắm tay em Hà Nội, khám phá những góc phố loang lổ màu cổ tích, nhiều thú vị bất chợt thành cổ Thăng Long xưa, hay cùng nhau ngồi dưới hàng hiên mái ngói nâu trầm nghe mưa rơi như một bản nhạc gõ thần tiên kỳ lạ, thời gian như trăm năm ngàn năm trôi xa xôi diệu vợi.
Đông về! Cái lành lạnh, hanh hao đầu đông như còn dè dặt nương níu se sắt thu muộn, để ban mai sương nhẹ tênh mơ hồ lướt qua từng ngọn cỏ thềm lá ngả vàng, phủ mượt những tia nắng trong điệu luân vũ giao mùa, chạm khe khẽ vào má vào môi âm ấm, phảng phất đâu đó hoài niệm xưa tưởng chừng đã lắng vào một góc riêng bình lặng, chợt theo ngọn gió đông tư lự mơ màng trỗi dậy trong bàng bạc nỗi buồn dịu dàng, làm thành vệt dài của nỗi nhớ miên man.
Tôi trốn cái nắng khô khốc phương Nam đang dần hong nỗi tương tư em Hà Nội đến héo hắt, để lạc vào phố trong cơn gió mùa đông bắc, tìm em. Ừ, có phải đông về đã giấu em sau vệt nắng mềm nhẹ bẫng bên thềm ngôi nhà xưa mấy trăm năm ở phố cổ, để tôi thơ thẩn ngắm trong xao xuyến một vẻ đẹp khó gọi tên. Ừ, có phải đông về đã giấu em trong cơn gió phả hơi lạnh mỏng manh như giọt sương mai, để tôi âm thầm khoác áo bằng ánh mắt ấm áp, ngượng ngùng che những xao động không tên.
Ừ, có phải đông về giấu em ẩn trong hương sắc hoa mùa từ những gánh hoa mê mải len lỏi từng ngõ nhỏ, để tôi như bị hút theo thao thiết phố lạ thành quen. Ừ, có phải đông về đã giấu em trong ngày ngắn như bóng chiều buông trầm tư trên những mái ngói rêu, để tôi thảng thốt tìm em trong những bước chân phố xao xác khi đêm xuống…
Mà lạ, cái xôn xao đầu đông Hà Nội phố, tưởng như ồn ào với hàng quán thay màu sắc, đổi thực đơn, phố chen nam thanh nữ tú ra vào tấp nập các cửa hàng thời trang để khoác lên mình những kiều dáng theo model mới nhất của năm, chiều xuống thì nhộn nhịp ở phố đêm ăn ăn uống uống san sát nhau, tay chạm tay lưng đấu lưng, tưởng chừng đang trong một nhịp sống vội vàng… Nhưng lẩn khuất vẫn như có gam thứ nhẹ nhàng chậm rãi thong thả từng giọt thời gian gõ nhịp, mà chỉ ai sống lâu ở Hà Nội hay có một tình yêu Hà Nội thật sâu đậm mới cảm nhận những tinh tế đó ở đất kinh thành Thăng Long.
Đông về! Là một bình minh trong veo thấp thoáng từng gánh hàng hoa từ ngoại ô vào phố, mang hương tỏa trong không gian mát thơm, như món quà tặng trang nhã và thuần khiết của thiên nhiên cho Hà Nội phố chào buổi sáng. Là cái nắng mật nắng men không quá rực rỡ, không quá nhạt nhòa, phủ vào ban trưa phố cổ màu men ngà ngọc vương giả quyền quý, cho phố dát bạc dát vàng xưa xưa hơn ngàn năm trước Thăng Long thành.
Là những hoàng hôn loang tím khói tựa một cái vung tay từ từ của thần tiên choàng lên phố tấm lụa mỏng trong suốt xuống ô cửa sổ đến mặt hồ, để những thanh âm phố như chùng chình níu ngày dài thêm khoảnh khắc nữa. Là đêm về khi ánh trăng phủ bụi bạc lên vạn vật, phố bỗng mang vẻ đẹp huyền hoặc bí ẩn, giống bức tranh siêu thực hư hư ảo ảo mộng mị, dệt hàng trăm ngàn câu chuyện thú vị của phố kể mãi chưa hết…
Đông về! Bên em Hà Nội, hình như tôi trở lại thanh xuân khi cùng em dạo quanh Hồ Gươm trên chiếc xe đạp, giỏ chất đầy hoa đủ màu, từ cúc họa mi trắng tinh khôi mỏng manh, cúc thạch thảo tím hoang dã xinh xinh, cúc quỳ vàng rực mạnh mẽ, hồng nhung sang trọng đỏ thẫm mượt mà, thược dược hồng phấn quý phái dịu dàng…, đặc biệt còn vài cành hoa lau phơ phất dân dã chen vào…
Có một niềm vui trẻ thơ khi cùng em ăn kem Tràng Tiền bên bờ hồ, cảm giác thời gian đang quay ngược theo từng tan chảy que kem, những câu chuyện không đầu không cuối cứ thế miên man, trong trẻo như tuổi 13 – 15 của cái ngày xưa ấy… Như một bất ngờ vụng dại, tôi hôn nhẹ lên môi em, thấm vị ngọt ngào trên môi lâng lâng đến suốt cả những ngày xa em sau này.
Đông về! Tôi chạm vào cơn mưa dai dẳng mà nhẹ như một tiếng thở, đủ cho tôi và em Hà Nội thêm cớ ngồi bên nhau lâu hơn trong quán café phố cổ, tay trong tay ấm áp, lặng ngắm mưa đêm từng giọt rơi trên mái ngói, nghe tiếng rơi từng giọt café trong ly, bồng bềnh khúc du ca “Rồi một ngày trời không biếc xanh/ Rồi một ngày hàng cây vắng tanh/ Và cơn gió, mang mùa đông tới/ Cuốn bay theo đám lá vàng rơi”.
Rồi nhìn vào mắt soi bóng trong nhau, để thấy chưa xa mà phố chớm đông đã mê mải một miền nhớ.
Hoài Hương
Hương vị mùa đông
Ta thích mùa đông Hà Nội – những mùa đông rất đỗi thương yêu.
Mùa đông, gợi cho ta những dịu dàng, những nhớ thương, những chơi vơi. Khi ta chợt thấy mình cô đơn giữa biển người thì bất chợt nhận ra mùa đông đang trở lại.
Tiếng lao xao của lá cuộn mình trong những cơn gió heo may lành lạnh làm cho không gian như trở nên thật khác lạ. Hà Nội đẹp nhất mùa thu, nhưng Hà Nội lại khiến người ta dễ trào dâng cảm xúc nhất vào những ngày đông.
Mùa đông của Hà Nội có sắc màu và hương vị đặc biệt của nó. Dường như những hương vị và sắc màu rất riêng ấy, đã ngấm sâu, len lỏi vào trong từng ngõ ngách của phố phường đô hội.
Này buổi chiều tà lang thang hồ Tây, nếu bâng khuâng nhìn lên sẽ tìm thấy những chiếc lá đỏ ối của cây lộc vừng già nua ven hồ đang rực rỡ như hoàng hôn cuối ngày le lói phía chân trời.
Trong một khoảnh khắc nào đó, bất chợt ta tìm thấy một gốc bàng cũ kĩ, đẹp như một kiệt tác nghệ thuật của hội họa trên nền trời xám xịt của ngày đông, Dưới gốc bàng ấy, cô hàng hoa với những bó cúc họa mi trắng đến ngẩn ngơ, sẽ là sắc màu ghi sâu vào tâm trí bạn.
Cái se lạnh cứ như một thứ hơi thở len lỏi qua lần áo mỏng khiến cơ thể run lên từng đợt, từng đợt mỗi lần gió chạy đến. Để rồi vội vã đưa tay kéo cái cổ áo cố che chắn vì sợ viêm họng. Những lúc như thế, mà dạo ngang qua hàng phở, nghe nghi ngút khói bốc lên từ nồi nước dùng để rồi sực vào cánh mũi thứ mùi vị thơm ngọt, béo ngậy của nước xương hầm, cái thơm ngạt ngào của mùi hành lá với hành khô bập bùng trong nồi dễ khiến ta thèm muốn sà vào đó mà xì xụp tận hưởng khoái lạc.
Ta nghe như gió mùa thổi qua làn tóc rối để rồi thấy bâng khuâng. Cái se sắt của chút lạnh đầu đông khiến người dường như thèm muốn một hơi ấm thân thương để trốn vào một góc quen nào đó nghe du dương bản “Thương nhớ mùa đông”. Một tách trà sen thơm ngát hay một ly café long lanh. Một cái nắm tay rất vội vàng hay một nụ hôn vụng về- ta không còn nhớ nổi, đã đôi lần cuốn ta vào với những vu vơ.
Hà Nội trong tôi là kí ức không quên của những ngày tháng thanh xuân rực rỡ. Những cuối tuần rảnh rỗi, trốn nhà ở lại kí túc để rủ nhau đi chơi. Lòng ngập tràn hạnh phúc khi ngồi sau xe lũ bạn hoặc dắt nhau qua những con phố nghe tiếng vi vút của gió mùa về hay lao xao tiếng lá dưới chân, giữa cái lành lạnh của đất trời khiến ta dường như muốn chạy lại gần sát hơn người bên cạnh để kiếm tìm hơi ấm, bất chợt mơn man mùi than hoa với hương ngô nếp thơm lừng chạy qua mũi. Những hạt ngô xèo xèo trong lớp lá đã xém rìa tỏa ra một thứ mùi vị đặc biệt ngọt ngào và ấm áp. Thế là nó tạo cho ta tứ thèm muốn được kéo cậu bạn ngồi xuống để mà nhấm nháp từng hạt ngô dẻo bùi, nóng bỏng tay để mãi cho đến khi gò má đỏ hồng lên, không biết vì ngượng ngùng hay vì than hoa đỏ lửa…hay vì gió bắc hanh hao.
Cũng có đôi lần, một mình lang thang trên phố, có khi sà xuống cạnh cô hàng bún đậu ngồi bên vỉa hè, ngồi ngắm nhìn bàn tay cô thoăn thoắt cắt những miếng đậu vàng giòn, nóng hôi hổi, xếp đầy lên đĩa bún cạnh bát mắm tôm được chưng lên béo ngậy. Rồi một buổi sáng mùa đông rất lạnh, chợt nhận thấy cô hàng xôi cạnh cổng trường sao mà đáng yêu đến thế, những gói xôi xéo của cô thơm mùi hành phi ngào ngạt, những miếng hành giòn tan, màu vàng cánh gián, phủ lên nắm xôi dẻo quắn, beo béo mùi mỡ lợn, và cạnh đó, bà bún ốc với nồi nước dùng dìu dịu mùi vị của dấm bỗng quện lại mùi cay nồng của ớt chưng sẽ khiến ta phải dừng lại mà tận hưởng, mà cảm nhận để rồi yêu thương.
Choàng vội áo khoác mà bước chân ra phố, vào một buổi sớm mai hay một buổi đêm, trong cái lạnh se sắt của trời đông, nhanh thôi ta sẽ tìm thấy những hương vị thương yêu của cuộc sống. Hà Nội thương yêu, trong từng ngõ ngách, vẫn luôn có một mùi vị rất riêng, và chỉ riêng Hà Nội.
Lê Huyền
(Bài đã đăng trên báo ND)
Mùa gió lạnh
Mùa đông rồi cũng trở về như một lời hẹn. Phố bàng bạc trong sương, phố ngập tràn gió bấc. Những cây bàng mới hôm qua lá vàng suộm nay đã ào ạt đỏ để rồi nhẹ nhàng rơi về cội.
Mùa đông Hà Nội phải cảm nhận trong từng giác quan, phải nghe… phải nếm…. phải thao thức trong từng nhịp đập của thời gian.
“Hà Nội của tôi những mùa Đông yêu dấu.
Mùa bao nhiêu kí ức cho mình nhớ thương..”
Đâu đó trong một ngõ hẹp nằm nghiêng nghiêng nhuốm màu thời gian, lời ca da diết vọng ngân…. Tháng Chạp năm nào đó của một mùa đông rất xa, hoa sữa thơm dài con phố nhỏ. Lần đầu tiên trong đời, trái tim tôi rung lên từng nhịp khi bắt gặp cái nhìn chan chứa từ anh.Tôi biết mùa đông sẽ không còn lạnh lẽo bởi cái nắm tay thật chặt, bởi hơi ấm từ chiếc khăn len anh quàng lên cổ cho tôi. Hoa sữa căng tròn vòng ngực, hương thơm như gửi lên từng ngôi sao xanh biếc. Tiếng dương cầm chơi trên một gác hai nào đó bên hồ Thuyền Quang thả từng giọt âm thanh trong gió. Tôi khe khẽ reo: “Xô- nát ánh trăng!” Mùa đông năm ấy, mùa đông của tuổi thanh xuân tôi vừa tròn 19 tuổi. Hoa sữa trong gió lạnh nhắc tôi nhớ về mối tình đầu trong trẻo, vụng dại và vô cùng trong sáng. Nhớ đấy mà đã xa. Nhớ đấy mà không còn gặp lại. Vẫn biết mùa hoa là hữu hạn nhưng hương hoa sữa là vô hạn trong trí nhớ của tôi mỗi khi gió heo may tràn về trên phố.
Mùa đông Hà Nội rét mấy cũng phải ra đường, ngồi đâu đó trong một quán ăn cũ kĩ gọi cho mình tô phở nóng bốc khói nghi ngút hay dậy sớm hít thở mùi sương sớm bên Hồ Tây và cảm nhận rét nhưng thật thú vị! Rét vẫn rủ nhau ăn kem Tràng Tiền để cảm nhận cái rét từ trong lòng rét ra…
Nếu chỉ nhắc đến mùa Thu e sẽ không đầy đủ. Mỗi mùa đi qua trên một con đường, một góc phố thân thương ta đều thấy một vẻ đẹp rất riêng và lòng muốn ngân nga một khúc ca về Hà Nội.
Nếu ai đó nói mùa đông Hà Nội cũng như mọi thành phố khác ở miền Bắc thì xin hãy thả bộ chầm chậm dưới hàng cây cổ thụ, hãy đứng thật lâu trước sóng nước Tây Hồ nhìn nắng đông trườn dài trên thảm cỏ, nghe bầy sẻ nâu ríu ran kể chuyện phố ngày nắng đẹp và nghe chuông nhà thờ Cửa Bắc ngân nga, ngân nga….
Đôi khi tôi thích lang thang trên phố mùa đông ngắm những ngôi nhà cũ kĩ, tường vôi vàng bền bỉ đi qua mưa nắng và lòng tự hỏi phố nhớ chân ai mà dậy hương lá sấu? Phố đợi chờ ai mà thăm thẳm mắt đèn?
Hương phố mùa đông lạ lắm không ai có thể tả được cụ thể đó là hương gì.
Mùi của gió bấc từ sông Hồng phả vào hay mùi của sương đang tan trên cánh đồng hoa Nhật Tân? Phố nào thơm mùi thuốc Bắc? Phố nào nức mùi cà phê rang xay? Phố nào dìu dịu hương mộc, hương trầm? Để rồi còn đang ngơ ngác lại nghe ngân nga tiếng chuông vang trong tiếng kinh cầu.
Mùa đông nơi khác vội vã, hối hả. Mùa đông Hà Nội chậm rãi, thong dong. Người ta ngồi sát bên nhau xuýt xoa vị ngọt của bát bánh trôi Tàu dậy thơm mùi gừng hay chia nhau bắp ngô nếp nướng lách tách mùi củi than.
Mặc kệ gió hun hút, mặc kệ những lo toan thường nhật cứ phải vui, phải cười phải thật đẹp trong áo choàng, khăn san đủ sắc, đủ màu. Mỗi năm chỉ có một mùa đông và đời người còn được biết bao mùa đông nữa.
Người xa xứ đi đâu cũng nhớ da diết cái rét đầu đông, nhớ tiếng còi tầu ngân dài mỗi khi vào ga Hàng Cỏ. Nhớ tiếng chổi tre xào xạc trên những khúc quanh vỉa hè liêu xiêu. Từng cơn mưa lây rây đọng trên má em hồng. Mùa đông có gì xốn xang mà nhiều đêm trằn trọc một nỗi nhớ không gọi được thành tên.
Hà Nội là vậy, mùa đông Hà Nội là vậy.
Lắng nghe hơi thở của phố trong sương. Tiếng chân ai tìm về lối cũ. Lòng chợt ngân lên câu hát về một mùa đông đã xa:
“… Ơi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mưa.
Anh đi tìm em như tìm về hạnh phúc
Ơi đêm mùa đông Hà Nội buông hơi thở
Ơi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mơ … “
Hoàng Lan
Cổ tích mùa đông
“Cho tôi về thăm lại tuổi thơ
Khi bụi thời gian đã phủ mờ ngõ vắng…”
Tôi đã lạc vào thế giới cổ tích của tuổi thơ thật tình cờ khi cơn gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về khắp các nẻo đường Hà Nội. Cũng là lúc tôi chia tay Thủ đô để trở về miền đất phương Nam đầy nắng và gió. Cái se lạnh của ngày đầu đông không lạnh, nhưng cũng đủ để mỗi người khoác thêm cho mình chiếc áo ấm nhẹ, rất riêng của mùa đông…
Tôi về thăm lại khu tập thể cũ mà gia đình đã từng sống ở đó trong suốt thời niên thiếu. Không còn dấu vết gì của ngày xưa yêu dấu. Nhưng tôi vẫn nhận ra nét rêu phong của con ngõ nhỏ đìu hiu, của bức tường bao quanh sân vận động, thế giới cổ tích thần tiên của tuổi thơ chúng tôi.
Cây xà cừ ngày xưa vẫn còn đó, già nua, cũ kỹ. Chạm tay vào lớp vỏ xù xì, thô ráp, tôi chợt rưng rưng nhận ra, đằng sau những vết cứa mờ của thời gian, vẫn lấp lánh một dòng nhựa sống tràn trề. Cây xà cừ già vẫn bền bỉ qua những tháng năm thăng trầm, vươn cao những vòm lá xanh sẫm đón ánh nắng yếu ớt của mùa đông. Thật kỳ lạ, những sợi tơ hồng quấn quanh thân cây vẫn vàng óng trong nắng sớm, như chào đón bước chân tôi trở về với thế giới tuổi thơ…
Tôi như đi lạc trong con ngõ ngày xưa, nơi có bức tường tuổi thơ chúng tôi hay khắc tên và chơi những trò nhảy dây, ô ăn quan…Bức tường huyền thoại ấy giờ không còn nữa. Thay vào đó là cánh cổng rộng của một ngôi nhà mới, có bụi dây leo phủ quấn quanh tường, thả rơi những nụ hoa tầm xuân hồng thắm, đưa mùi hương ngan ngát ru tôi vào những ký ức ngọt ngào rất thơ…
Con đường tới trường, sân vận động, ao công đoàn và những dãy nhà ngói cũ trầm tư…ru tôi bềnh bồng, mơ màng như trong một cuốn phim cổ tích có thực…Những hàng lau trắng cao vút, những ruộng rau xanh mướt trổ hoa tím mơ, sân cỏ mênh mông nơi chúng tôi thường hay bắt châu chấu khi tan học…Tất cả giờ đã thay bằng lớp cỏ nhân tạo êm ái, nhưng vẫn phảng phất đâu đây mùi thơm ngai ngái dịu nhẹ của hương cỏ khô trong ký ức tôi…
“Gió đông khẽ về…
Thả rơi những nụ hồng man mác
Tôi lại thấy mình như trẻ thơ…
Đi lạc…
Trong ngõ vắng tuổi thơ…”
Cảm ơn cơn gió mùa đông bắc đầu tiên đã đưa tôi trở lại thế giới cổ tích tuổi thơ, dù chỉ một khoảnh khắc rất vội, rất mong manh…
Dư âm của giấc mơ ấy vẫn thật ngọt ngào, êm dịu khiến tôi như muốn được vùi đầu vào giấc ngủ đầu đông ấm áp, mơ màng…Như cô bé ngày xưa ngủ nướng trong chiếc chăn bông mẹ vẫn thường ủ ấm suốt tuổi thơ, khi gió mùa đông bắc lạnh lùng sang…
Hoài Phương
Mùa đông Hà Nội
Mình người xứ Nghệ nhưng đã có thời gian gắn bó bạn bầu với Hà Nội – với những mùa đông đầy mơ mộng của một thời xuân xanh. Hồi ấy, dù không ai đoán trước được điều gì, những mình vẫn nghĩ sẽ bám trụ lâu dài với Thủ đô. Nhưng rồi bất ngờ mình phải chia tay. Tạm biệt trong cái khoảng thời gian mình đang yêu Hà Nội da diết nhất. Có lẽ bởi vậy, sau này nỗi nhớ Hà Nội trong mình mới đằm sâu đến thế…
Có lần trở lại chốn xưa, người bạn lính bảo với mình rằng, “Hà Nội không vội được đâu”. Thế mà lần nào ra Hà Nội cũng vội. Không thể đến hết được những nơi mình muốn. Không thể đến được những chốn quen thân từng lưu dấu bao kỉ niệm về một thời trai trẻ. Đường Trường Chinh nơi đơn vị mình đóng quân. Đường Tôn Thất Tùng với bao lần nhâm nhi chén rượu ốc với nhóm bạn đến tận đêm khuya khoắt. Hồ Gươm với những que kem Tràng Tiền mát lạnh. Hay những đêm thanh vắng mấy đứa bạn rủ nhau chạy xe lên cầu Long Biên ngắm sông. Và còn biết bao tên phố, tên đường thân thương khác nữa.
Có hai mùa ở Hà Nội mình yêu là mùa thu và mùa đông. Đã nhiều lần trở lại, nhưng hình như đây là lần đầu tiên mình trở lại vào đúng mùa đông. Vẫn cái se se lạnh đầu mùa của những phố dài xao xác. Vẫn cảm giác ấm áp khi dạo bộ giữa lòng phố không người quen thân. Một chút nao nao kỉ niệm. Một chút cô đơn đủ nhắc đến một thời. Một thời trai trẻ với đầy hoài bão ước mơ. Nơi có một cái nắm tay giữa đêm đông giờ đã cũ. Nơi một mình trên chuyến xe buýt rưng rưng. Nơi có một tình yêu đã đi vào quá vãng. Một thoáng giật mình bởi mình đã già nua giữa những con phố trẻ trung, giữa những con người hiện đại.
Mùa đông Hà Nội dường như bao lâu nay vẫn vậy. Những cây bàng đã chớm đỏ. Một chút hương sữa còn luyến lưu. Những con phố về đêm vẫn lung linh huyền ảo. Chỉ có lòng người dường như đã đổi thay. Ừ, mà không đổi thay sao được. Chừng ấy mùa đông qua chỉ biết ôm cái giá buốt một mình. Chỉ biết dạo bộ lẻ loi một mình giữa những con đường hoài niệm. Ngắm những chiếc lá khô khốc đã lìa cành. Ngắm những cặp đôi hạnh phúc sớm tối đi về. Nghe những âm thanh lạnh lùng của gió rít. Nghe tiếng lòng thao thức giữa đêm đông. Rồi chợt hỏi vẩn vơ như từng có em trong ngày xưa cũ, em có yêu mùa đông Hà Nội không? Và biền biệt bao năm để rồi lúc này trở lại hết thảy đã trở thành kí ức. Hết thảy đã phủ màu rêu phong. Mùa đông Hà Nội bây giờ dường như không còn lạnh như xưa. Một mái ấm gia đình đã được dựng xây. Một mối tình đã vùi quên trong phố cổ…
Hà Nội mùa đông trong lần trở lại hiếm hoi này mình cũng bắt gặp không ít chuyện buồn. Đó là tiếng mặc cả, chèo kéo của xe ôm, xe taxi. Tiếng ồn ào xô xát bởi một vụ va quệt. Tiếng tranh giành khách của mấy chủ quán bún phở. Hình ảnh tắc đường kéo dài cả tiếng đồng hồ. Hình ảnh những con sông chưa được xanh trong. Hà Nội thanh lịch, hào hoa “bay đi ít nhiều”.
Nhưng Hà Nội mùa đông vẫn còn những hồn cốt không bao giờ phai mờ theo tháng năm. Những vẻ đẹp không thể hoà lẫn với một vùng đất nào khác. Một thoáng Hồ Tây mờ ảo hơi sương như lạc giữa hai bờ hư thực. Một phút tĩnh tâm, lắng lòng bên bờ Hồ Gươm giữa phố phường ồn ào náo nhiệt. Một thoáng ấm lòng bên tô phở đang bốc khói nghi ngút. Chợt nhớ diết da tiếng rao đêm của những gánh hàng rong. Thèm những bông ngô nướng, những chiếc bánh bao giữa đêm đông Hà Nội. Thèm được nghe những bài hát quen thuộc viết về Hà Nội du dương trên những chuyến xe buýt cuối ngày. Thèm được trở về mùa đông Hà Nội năm ấy. Nắm đôi bàn tay thon gầy trong cái se sắt gió mùa và bước đi…
Hà Nội lần nào trở lại cũng vội. Lần nào trở lại cũng gắn với một công việc nào đó nên chẳng đủ thời gian mà dan mà díu với phố, mà nũng nĩu với vẻ đẹp ven hồ. Hà Nội lần nào trở lại cũng vội vàng. Không thể gọi cho một người bạn. Không thể hàn huyên hết câu chuyện xưa. Chỉ hẹn hò một mình với phố. Phố mùa đông thanh vắng xao xác lá khô. Phố mùa đông dư giả nỗi cô đơn. Phố mùa đông không người hò hẹn.
Tạm biệt mùa đông Hà Nội. Tạm biệt những bâng khuâng xao xuyến.
Tạm biệt mùa đông Hà Nội. Tạm biệt để rồi mong một ngày trở lại…
Nguyễn Đình Ánh
Hà Nội mùa đông của tôi
Hà Nội những ngày trở gió luôn gợi cho người ta một thứ cảm xúc đặc biệt. Cái cảm xúc bâng khuâng khi lạc lõng giữa phố phường vào một ngày lao xao tiếng lá cuộn mình dưới chân người về qua trên phố. Thèm một chút hơi ấm, thèm một chút dịu dàng.
Con phố hình như dài hơn trong cơn gió lạnh se sắt, nhưng nó thật hiếm khi ảm đạm. Kia kìa, cô hàng hoa với những bó hoa đủ sắc màu. Này phi yến rực rỡ, này họa mi trong trắng, tinh khiết, này hồng thơm dịu dàng đưa hương, chỉ thế thôi cũng đủ làm cho con đường trở nên muôn phần xinh đẹp.
Trong cái khung cảnh của những ngày đông, Hà Nội bao giờ cũng giữ lại trong nó dáng hình những cây lộc vừng già nua, lá cành trơ trụi, nhưng tưởng như buồn bã, thì lại ánh lên sắc màu đỏ ối của những chiếc lá còn sót lại trên cành, dưới nắng chiều đang nghiêng xuống ven bờ hồ, bạn sẽ thấy nó tựa như một tác phẩm hội họa kinh diễm tuyệt vời.
Nếu là khoảng giữa mùa đông, thi thoảng bạn sẽ bắt gặp những cây bàng già nua. Trên mình nó là những chiếc lá vẫn còn sự sống đang dần chuyển màu sang thứ sắc đỏ đồng long lanh một cách ảo diệu. Sót lại một vài chiếc lá xanh sẫm khiến cho chúng tương phản với nhau hệt như sự pha trộn màu sắc kì lạ. Và cảnh tượng trước mắt bạn lúc ấy sẽ giống như một bức tranh với nét phác họa màu thần kì, rất rực rỡ mà lại nhuốm chút vẻ mơ màng, thâm trầm của thiên nhiên.
Một buổi sớm thả bộ trên phố, thể nào bạn cũng bắt gặp đâu đó chiếc khăn voan mỏng, buông nhẹ trên vai thiếu nữ. hay dáng vẻ khoan thai, nhàn nhã tản bộ của các cụ hưu trên các vỉa hè. Những chiếc áo dạ choàng kín qua gối, và những chiếc mũ nồi dễ thương giữa sắc trời hanh hao đôi khi lạnh đến tê tái, đôi khi lất phất những hạt mưa thật lãng mạng.Một cô hàng xôi hay gánh bún rong, một chị bánh rán hay nước chè thong thả kê chiếc ghế nhỏ ở ven bờ hồ. Thoang thoảng theo chiều gió, mùi thơm của một món ăn bình dị, gần gũi, dễ khiến người ta kiếm tìm chút ấm áp trong cái lạnh cắt da, cắt thịt.
Những buổi chiều, đôi khi, bạn bắt gặp đâu đó một bàn cờ tướng ở cái quán nước đầu ngõ của vài bác trung niên, hay các cụ luống tuổi. Không tìm thắng thua, chỉ giản đơn là tìm câu chuyện phiếm trong khi đợi vợ con về sum vầy trong bữa chiều muộn. Hà Nội mùa đông không ngột ngạt xô bồ như mùa hè. Không khí ngoài cái hanh hao của thời tiết, tựa hồ tất cả như được lọc sạch hết bụi bẩn mà trở lên trong trẻo đến lạ. Hình như người gần nhau hơn, bước chân cùng nhau cũng chầm chậm hơn mọi lần. Không biết tại mùa đông trời trở lạnh nên người ta chờ đợi hơi ấm của nhau hay tại phố phường bỗng chốc trở nên lãng mạng mà tâm hồn họ trở nên thư thái dịu dàng.
Tôi thích cảm giác những buổi tối mùa đông được khoác một chiếc áo bông thật ấm, hay một chiếc áo dạ thật dày, cùng một ai đó đi tản bộ trên phố. Đôi khi vui sướng sà xuống bên một quán ngô đang đỏ lửa than, chỉ đơn giản nghe tiếng ngô lép bép trên bếp, và hít hà mùi ngô thơm ngọt, lẫn trong những cơn gió mùa từng đợt, từng đợt lạnh buốt thổi qua.
Hạnh phúc hay tình yêu chỉ là do bạn đang cảm nhận. Và với tôi, mỗi lần trở về Hà Nội, dẫu buồn vui hay lo lắng, chỉ cần được ngắm nhìn cuộc sống đang diễn ở nơi đây, tôi đã thấy, mình giống như được nạp đầy năng lượng sống đầy thương yêu và hi vọng. Hà Nội của tôi, đẹp mãi, dẫu là lạnh buốt trời đông.
Hà Nội những ngày trở gió luôn gợi cho người ta một thứ cảm xúc đặc biệt. Cái cảm xúc bâng khuâng khi lạc lõng giữa phố phường vào một ngày lao xao tiếng lá cuộn mình dưới chân người về qua trên phố. Thèm một chút hơi ấm, thèm một chút dịu dàng.
Lê Huyền
Mùa đông Hà Nội – mối tình đầu của tôi
Cái lạnh của mùa đông khiến người ta cần nhau hơn, gieo vào lòng người những hoài niệm, những kỷ niệm về giây phút được quây quần bên người thân.
Tôi yêu những ngày đông ở Hà Nội. Tôi thích cái cảm giác một mình trải qua từng đợt gió hanh hao đêm đông, gặm nhấm nỗi cô đơn một mình bên tách cà phê đắng. Nghe có vẻ lạ nhỉ! Làm gì có ai thích sự cô đơn bao giờ. Tuy nhiên tôi lại không cảm thấy cô đơn chút nào. Chẳng phải tôi đã có cả Hà Nội vỗ về tôi mỗi ngày đấy sao!
Mùa đông Hà Nội đã để lại ấn tượng khá sâu đậm trong lòng mỗi người về những trận mưa dầm dề lạnh tê tái. Mưa không nặng hạt mà cứ dai dẳng cả ngày chẳng dứt. Với cái thời tiết khó chịu ấy, quần áo thì chẳng khô được, ẩm mốc xuất hiện mọi nơi, da mặt da môi cứ đua nhau nứt nẻ, trẻ con hay người già lần lượt thi nhau ốm. Liệu có mấy ai biết được, mùa đông chính là mối tình đầu của những trái tim cô đơn, khiến họ lần đầu tiên biết rung động để rồi say mê đến mãi về sau. Dường như đông đến để nhắc nhở con người ta phải biết tự yêu thương chính mình.
Những sáng mùa đông Hà Nội tôi thường mơ màng dậy từ rất sớm, sửa soạn cho một ngày mới xuống phố. Phải chăng đông về tạo cơ hội cho mình tút tát lại nhan sắc của bản thân, có dịp để khoe những bộ quần áo ấm giống như trong phim Hàn Quốc. Nào là áo len, nào là những đôi giày bốt cao cổ, lại còn cả những chiếc khăn choàng cổ nhiều màu sắc. Nghe thôi đã thấy thích rồi nhỉ! Dặm thêm một lớp make up mỏng, tôi tự tin sải bước trên con đường thân thuộc dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Có chút gió lành lạnh thổi qua nơi vạt áo làm tôi khẽ rùng mình. Có vạt nắng dịu êm hiếm hoi vắt ngang qua ngọn cây. Tôi giơ máy ảnh lên chụp vội, chỉ sợ trong tích tắc cái khung cảnh mang màu mật ngọt của nhân gian này sẽ biến mất. Thật ra một mình vào những ngày đông ở Hà Nội cũng đâu có cô đơn như người ta thường nói.
Tôi rất thích cái cảm giác nằm lười trong chăn, nhìn con mèo béo của tôi đang bắt chước tôi cuộn tròn người lại. Thích những ngày đông cuối tuần mà tôi có thể an nhiên dạo phố, tự mua cho mình một bó hoa từ gánh hàng rong ven đường, sau đó làm một bát phở Sướng cho ấm bụng, thủng thẳng chấm cái bánh quẩy giòn tan vào nước dùng thơm thơm béo béo. Chiều chiều ton ton trên con xe cũ, cắm tai nghe bên tai bật lên bản tình ca Ngô Thụy Miên, khám phá mọi ngóc ngách của thành phố. Đợi đến khi cả thành phố được thắp sáng bởi những ánh đèn đường, tôi sẽ ghé đến Cầm, chọn cho mình một cuốn sách và hòa mình vào với những con chữ, thảnh thơi trải qua mùa đông tuy lạnh nhưng tự do tự tại, chẳng hề cô đơn chút nào.
Cái lạnh của mùa đông còn khiến người ta cảm thấy cần nhau hơn, gieo vào lòng người những hoài niệm, những kỷ niệm về giây phút được quây quần bên người thân. Cả gia đình cùng nhau đi chơi đêm nơi phố cổ, ghé vào một hàng cháo sườn nào đó, tâm sự và chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống hối hả này. Bố mẹ sẽ hiểu được những áp lực học hành của con cái, những đứa trẻ sẽ phần nào thông cảm cho những vất vả lo toan trong thế giới của người trưởng thành. Mùa đông lạnh thật đấy, nhưng lại sưởi ấm lòng người!
Mộc Miêu
Trên đây là top các tản văn viết về mùa đông Hà Nội hay nhất mà Toplist muốn giới thiệu đến bạn. Hy vọng bài viết của Toplist sẽ hữu ích với bạn.