Mỗi mùa trong năm, Hà Nội lại mang một vẻ đẹp riêng đầy hấp dẫn. Nhưng có lẽ mùa thu là mùa khiến cho nhiều người mê say hơn cả bởi cảnh sắc trời thu, đẹp đến … xem thêm…nao lòng. Mùa thu Hà Nội với mỗi người đều có những nét đẹp riêng, hôm nay hãy cùng Toplist khám phá top các tản văn viết về mùa thu Hà Nội hay nhất dưới đây để thêm yêu hương sắc nồng nàn của mùa thu Hà Nội bạn nhé.
Mùa thu và những ngày tràn nỗi nhớ
Những ngày lá bay, những ngày sang thu. Hà Nội nồng nàn với những cảm xúc thật nhẹ, những chiếc lá vàng như trôi đi, êm quá trong những buổi chiều vàng nắng tươi. Dù phố bộn bề với bao nhiêu nỗi âu lo vẫn thật tinh khôi trong những ngày lá đổ.
Mùa thu năm nay về đúng hẹn quá nên nhiều cảm xúc lại đột ngột ùa về. Khoảng mùa thu ngát xanh vời vợi. Một sáng sớm ngắm nhìn những góc phố nhỏ của Hà Nội, một cơn gió chợt đến và rồi đâu đó trên đường bỗng vương những chiếc lá vàng tươi. Đưa bàn tay chạm nhẹ vào chúng, chân bước chậm hơn… để rồi cảm nhận hương mùa thu thấm trong từng ngón tay. Mùa thu về rồi. Giữa mênh mang gió và mưa bụi.
Mùa thu đến. Lòng chợt chòng chành quá đỗi. Em nhớ tha thiết những ngày thu cũ, những ngày thu có thể xúng xính váy hoa chạy ào ra phố, ùa vào lòng phố. Những ngày từng là bình thường ấy, có thể sà vào bất kỳ quán cà phê ven đường nào, gọi vài đứa bạn và ngồi tán gẫu đến tận trưa, giữa từng đợt lá rơi, từng đợt gió tràn. Cái bình thường ấy, hôm nay ôi sao nhớ ơi là nhớ.
Sáng Hà Nội điềm tĩnh hơn giữa trời thu mượt mà. Đi giữa những nơi thân quen này trong một vùng ký ức thẳm xanh, em nhìn thấy cả một màu xanh vời vợi bao bọc lấy thành phố của em. Nước hồ Hoàn Kiếm đầy hơn, xanh hơn, nằm lặng lẽ bên dưới những gốc liễu buông dài, xanh thẳm. Cây lá nằm im, hứng lấy những giọt mưa bình minh mùa thu lành lạnh, ướt đẫm hơi sương. Phố xa ngẩn ngơ đứng nhìn, lặng dần trong khoảng không gian tĩnh lặng của đất trời. Ngồi trên banlcony của quán café quen thuộc, nhìn về phía mặt hồ lăn tăn sóng kia mà tâm hồn chợt tĩnh lại, kỷ niệm ùa về, giữa màn mưa thơm ngát.
Kỷ niệm vu vơ của ngày hôm qua khi em còn là một trái tim rất trẻ, ngây ngô đi giữa thành phố này. Còn bỡ ngỡ bước những bước thật chậm. Vu vơ một cảm xúc quá đỗi trong sáng với hồ Hoàn Kiếm. Thoảng buồn, thoảng nhớ, thoảng vui… nhẹ nhàng và lắng đọng trong những cơn mưa mùa thu của phố. Và rồi, chợt giữa làn mưa bụi nhẹ nhàng như chính những ngày này, em gặp anh. Tình cờ. Để rồi dừng lại, nhìn thấy nhau, và chạm vào tâm hồn nhau thật nhẹ. Những khoảng vắng của em, anh đã lấp đầy. Và anh, đã chỉ cho em một Hà Nội gần hơn, thật hơn, sâu hơn với biết bao nhiêu thương nhớ. Cảm xúc thật thà trong từng khoảnh khắc với mảnh đất này. Hà Nội không còn chỉ là một nơi thích mà đã trở thành một niềm yêu. Tình yêu không nhẹ nhàng như thích. Tình yêu đầy. Tình yêu nhiều day dứt và xót xa.
Ôi mùa thu Hà Nội bình yên quá. Có cô bé cười thật tươi ùa vào trong làn gió với những đám lá đang bay như những mảnh vàng của nắng xuân. Em bước thật nhẹ trên tấm thảm vàng ấy, sợ chạm vào lá, chạm vào gió mênh mang…, rồi thật lặng yên nghe tiếng thì thầm của lá…
Có anh, bấm thật nhanh chiếc máy ảnh cầm trên tay để cố nắm lấy khoảnh khắc chiếc lá trao nghiêng giữa trời rồi nhẹ nhàng chạm đất, như e ấp chạm vào tình yêu đầu.
Hà Nội của em mùa này phố thêm một chút vui. Bước chân trên những con đường trải đầy lá vàng, nhìn những chiếc lá đang rơi mà trong lòng khe khẽ:
“Thêm một chiếc lá rơi
Phố bỗng bớt đơn côi”.
Để đêm đêm khi thành phố đã ngủ yên vẫn còn những chiếc lá thì thầm với phố ngàn ngàn câu chuyện buồn vui của tháng năm. Rồi mơ màng ủ ấm cho nhau, dựa vào nhau để lắng nghe hơi thở thật trầm của nhau. Phố và lá lại cùng xoay vần trong những vũ điệu đầy lưu luyến của đêm. Cứ chậm chậm như thế, đêm trôi đi thanh thản và nhẹ nhàng, không còn những con phố vắng hoe cô độc, dài hun hút sợ chạm mình vào đêm. Lá ở bên phố, dịu dàng.
Những ngày lá bay, những ngày sang thu. Hà Nội nồng nàn với những cảm xúc thật nhẹ, những chiếc lá vàng như trôi đi, êm quá trong những buổi chiều vàng nắng tươi. Dù phố bộn bề với bao nhiêu nỗi âu lo vẫn thật tinh khôi trong những ngày lá đổ.
Mùa lá bay, vàng mênh mang trải nỗi niềm cho phố, bình yên trong từng khoảnh khắc. Và mong người Hà Nội cứ hồn nhiên đón lòng những yêu thương của mảnh đất này để cất giữ trọn vẹn những giây phút ấy, như cất giữ những tháng ngày bình yên.
– Thanh Anh –
Tản mạn mùa Thu Hà Nội
Hà Nội mùa nào cũng đẹp, nhưng có lẽ đẹp nhất vẫn là mùa Thu. Bởi mùa Thu là khoảng thời gian hội tụ nhiều tinh hoa nhất mà trời đất dành cho Hà Nội.
Ai đó nói rằng đi chơi Hà Nội mà không đi vào mùa Thu thì không cảm nhận được hết vẻ đẹp của Hà Nội, thì coi như chưa đi chơi Hà Nội. Và có người ví rằng Hà Nội không có mùa Thu thì không còn là Hà Nội nữa.
Một buổi sớm, trên căn gác nhỏ, bạn chỉ cần mở cửa bước ra ngoài ban công là đã cảm nhận được những làn gió mát lành ôm chầm lấy bạn. Bạn vươn người hít sâu và không gì dễ chịu hơn khi trong sương sớm thoang thoảng những mùi hương hoa rất riêng của Hà Nội. Lát sau, những tia nắng đầu tiên chiếu xuống phố phường, bầu trời cao, trong xanh không một gợn mây, nắng không còn gay gắt mà dịu dàng, cả một vùng trời như được nhuộm một màu vàng óng ả, tươi sáng. Gió thu nhè nhẹ thổi, cuốn theo những chiếc lá vàng bay la đà. Thu Hà Nội có một vẻ đẹp nhẹ nhàng, đằm thắm, một vẻ đẹp rất riêng. Nếu bạn lần đầu đến Hà Nội vào mùa Thu thì hãy dành một buổi sáng rong ruổi phố phường, thưởng thức những món quà sáng Hà Nội rồi tìm một quán cà phê bên bờ hồ hay góc phố nào đấy ngồi nhâm nhi để cảm nhận mùa Thu Hà Nội.
“Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về thơm từng cơn gió. Mùa cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ. Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua…”
Nhắc đến mùa thu Hà Nội là đã nghe thấy mùi hương loài hoa đặc trưng của thủ đô thoang thoảng đâu đây. Len lỏi trong gió heo may tìm về, hương hoa sữa ngọt ngào, làm nao lòng biết bao người.
Dù có đi qua bao nhiêu chặng đường dài, mỗi khi thấy hương hoa sữa đậu trên cánh mũi là biết thu đã về. Hoa sữa như “thiên sứ mùa thu” của Hà Nội. Nếu không có hoa sữa, chắc sẽ chẳng có mùa thu Hà Nội. Và dù thỉnh thoảng, người ta có vẻ không thoải mái cho lắm với cái mùi nồng nàn của nó khi nở rộ, nhưng nếu vắng đi cái hương thơm đặc quyện ấy lại thấy nhớ da diết và cảm giác như thiếu mất hồn thu.
Dạo trên những con phố ngập tràn những xác hoa rơi xuống, từng bước chân trên cung bậc thời gian, mỗi người lại có cho mình những suy nghĩ rất riêng, bồi hồi trước một mùa mới đang về.
Mùa thu Hà Nội thật đẹp với những làn nắng dịu, với những chiếc lá vàng bay nhẹ nhàng trong gió, thoang thoảng khắp không gian hương của hoa sữa và bất chợt ta gặp những gánh cốm làng Vòng tỏa hương lúa nếp thơm lừng con ngõ của các mẹ các chị gánh mùa Thu ngang phố.
Cốm xanh bọc trong những chiếc lá sen cuối mùa ấp ủ hương hoa sen tinh khiết, gói bằng sợi rơm khô vàng ruộm mảnh mai. Hương cốm có vị ngọt riêng, vị ngọt của sữa, của nắng thu. Mở gói cốm, thấy hòa quyện cả đất trời của mùa thu và cả mưa nắng của mùa hạ trong đó. Những hạt cốm dẻo thơm mùi lúa mới và phảng phất hương sen được ăn cùng chuối tiêu trứng cuốc hay quả hồng chín mọng, giản dị mà thanh tao. Mỗi độ Thu về, hương vị đặc trưng của cốm như góp phần làm cho sắc Thu Hà Nội thêm nồng nàn, thêm lắng đọng.
Thong dong trên phố, những làn gió nhẹ cuốn theo từng xúc cảm bỗng nhiên khiến bạn thấy nhẹ nhàng. Những cơn gió không còn oi nồng mà hơi se se khiến ta thường chạnh lòng. Hình như nắng cũng nhẹ nhàng hơn để làm ấm lại những hoài niệm xa xưa, làm dậy lên những cỏ cây, hoa lá tươi tắn mà không còn phải lo cái nắng kiêu căng của mùa hạ. Mùa thu về, có những con đường thẳng tắp ngập lá vàng. Thỉnh thoảng đi dạo trên phố, bỗng thấy vui vui khi nhìn những chiếc lá bay nhẹ xuống phố điệu đà. Có ai đó nói rằng: bắt được lá vàng sẽ được quyền ước một điều ước…
Dạo quanh những con phố phủ đầy lá rụng vào mùa thu, bạn sẽ như lạc vào khu vườn cổ tích với những sắc màu mà thiên nhiên trao tặng. Sắc màu của thiên nhiên khiến không ít người ngỡ ngàng, trầm trồ và tán thưởng. Từ vàng nhạt, vàng mơ, vàng chanh, hoàng yến đến đỏ tươi, đỏ rực, đỏ thẫm, đỏ tía… thật là một bức tranh rực rỡ sắc màu.
Và những ngày đầu tháng 9 đến, tự nhiên giống như là đã ở đây từ lâu lắm rồi. Mặt trời hong khô hết những khung cửa và con đường ẩm ướt, thả xuống mặt đất những lớp nắng vàng, những quả sấu trên những hàng cây trong phố cũng ngả vàng theo. Sấu chín được gọt lớp vỏ sẽ thấy phần “thịt” sấu vàng ươm. Phải thật khéo để tách “thịt” sấu ra khỏi hạt, cắt theo vòng xoáy trôn ốc mà không bị đứt. “Xử” sấu chín cực kỳ đơn giản, có thể chấm muối ăn ngay hoặc đem dầm với đường, muối và ớt. Và cái món quà phố này cứ “ngấm” vào trong tâm trí của mỗi người đến với Hà Nội, để rồi dù có đi đâu cũng vẫn nhớ về. Mùa Thu Hà Nội nắng vàng hanh hao, nhưng không vì thế mà mùa Thu Hà Nội không có mưa.
Mưa mùa Thu Hà Nội không ồn ào, xối xả như mưa mùa Hạ, không lạnh buốt như mưa mùa Đông, không bụi mờ rả rích như mưa mùa Xuân. Mưa mùa Thu Hà Nội đến bất chợt rồi lại đi nhanh, rón rén ngập ngừng, trong lành, mát rượi và xua đi bụi bặm của mùa hè, để lại cho đất trời, cho lòng người bao cảm xúc xao xuyến đến lạ lùng, khiến ta chỉ có thể cảm nhận mà rất khó gọi tên.
Mưa mùa Thu Hà Nội mang đến cho tâm hồn con người bao cảm xúc rất lạ, lãng mạn và hoài niệm. Bớt đi cái khó nhọc cho người Hà Nội bởi khói xe, bụi đường. Mưa trả lại cho những tuyến phố cái vẻ trong lành, sạch sẽ. Hồ Gươm sau cơn mưa như rộng hơn, mênh mang hơn và xanh mướt một màu. Tháp Rùa sau cơn mưa như phủ thêm màu cổ kính linh thiêng. Cột cờ Hà Nội sau cơn mưa như vươn cao hơn đầy kiêu hãnh… Đi trên phố sau cơn mưa, dưới ánh nắng Thu vàng ta như cảm thấy từng hàng cây, góc phố vừa khoác lên mình màu áo mới tinh khôi…
Hà Nội trong bốn mùa, mùa Thu là đẹp nhất! Bạn đã đi thăm Hà Nội vào mùa Thu chưa? Nếu chưa hôm nay tôi bật mí cho bạn là Hà Nội mùa Thu đã đẹp rồi, nhưng vào dịp cuối Thu lại nhiều cảm xúc hơn. Vào dịp này có những ngày Thu đỏng đảnh, cho ta cảm nhận tiết trời của cả bốn mùa trong năm. Những hôm sương nhiều, “quá mù ra mưa” theo nghĩa đen, những hạt sương như mưa bụi mùa Xuân làm ướt đẫm những hàng cây lối xóm, đến gần trưa nắng bừng lên oi ả, rồi bất chợt cơn mưa rào mùa Hạ ập tới gột rửa sạch bui đường, trong chốc lát trời trở lại trong xanh mát mẻ. Chiều nắng nhạt, những con gió heo may lại thổi . Trên những con phố, những hàng cây đung đưa, lá vàng xào xạc bay đặc trưng của mùa Thu, đến chập tối hoa sữa bắt đầu tỏa ngát hương trên phố và càng về đêm hương càng nồng nàn kèm theo không khí se lạnh làm ta cảm nhận mùa Đông tới rất gần.
Sưu tầm
Hà Nội – mùa thu lại về
Hà Nội có được một đặc trưng, chỉ bởi vì mùa thu đến thật khác biệt. Không nóng nảy như hè, không lạnh buốt như đông sang, cũng không ướt át như mùa xuân. Thu Hà Nội là một món quà thiên nhiên mà bạn có đi khắp nơi trên thế giới này cũng chẳng tài nào tìm thấy ở chốn khác.
Mùa thu, là sau những cơn mưa lớn. Chỉ một lần đến Hà Nội vào đầu tháng 10, để cảm nhận những cơn gió thu đầu tiên, ngắm những con đường đầy lá vàng sau một chiều lộng gió, bạn sẽ mãi mãi chẳng thể nào quên được.
Gọi là mùa thu, nhưng dường như thu không đến theo mùa, mà đến trong khoảnh khắc. Khoảnh khắc của mùa thu, khiến bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt cũng trở nên quá đỗi dịu dàng, khiến cho lòng người như trầm lắng hơn, lãng mạn hơn, lặng mình thưởng thức nét đẹp tinh tế của mùa thu…
Sưu tầm
Tản mạn Thu Hà Nội
Gánh hàng rong!
Gánh hàng rong. Một đời mẹ vất vả ngược xuôi. Một đời mồ hôi mẹ mặn…
Gánh hàng rong có tự bao giờ không ai biết nữa. Nhưng khi nói đến những gánh hàng rong người ta nghĩ ngay đến những người phụ nữ tảo tần ngược xuôi mưu sinh… người ta nhớ đến những chiếc nón lá lúp xúp che kín khuôn mặt người phụ nữ.
Nhớ đến chiếc áo bạc màu, chiếc đòn gánh nặng trĩu oằn xuống đôi vai nhỏ bé ấy… nhưng chính những hình ảnh nhỏ nhoi ấy đã làm nên những nét riêng của Hà Nội: GÁNH HÀNG RONG!
Hà Nội trên các con phố đâu đâu cũng bắt gặp những gánh hàng như thế. Nhưng có lẽ mỗi độ thu về, những gánh hàng ấy càng trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Sáng mai xuống phố bắt gặp một gánh thị đang toả mùi hương quê nhà. Thấp thoáng xa xa lại một gánh cốm.
Người đi đường tấp xe vào lề mua 1-2 lạng cốm non, chị bán hàng nhẹ nhàng lật vỉ buồm lấy cốm gói vào lá sen và buộc lại bằng những sợi rơm vàng óng. Rồi đi qua gánh thị mua đôi ba quả. Thế là mang cả tuổi thơ đến nơi làm việc từ chính gánh hàng nhỏ bé bên vệ đường. (Hãy tìm hiểu VỈ BUỒM là gì nếu bạn chưa biết nhé).
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội!
Mùa thu vô cùng đẹp khi ta có thời gian lang thang Hồ Gươm, Hồ Tây khi hoàng hôn buông. Khi ấy, ánh mặt trời đang dần tắt, những tia nắng cuối ngày sà xuống mặt nước và bầu trời dần chuyển màu: Người ta bảo khi ấy là hoàng hôn mang màu tím.
Thật tuyệt vời nếu cùng ai ngắm hoàng hôn cùng bạn lúc này, nhưng nếu một mình cũng không sao. Đi bộ lững thững, xà vào một gánh ô mai, gánh hoa quả dầm… Chị bán hàng tay cạo sấu chín, mồm đon đả mời chào và giới thiệu, mà không cần chị giới thiệu chỉ nhìn thôi đã vô cùng hấp dẫn.
Sấu vào tháng tám đã bắt đầu chín vàng, đến khi thành phố chuyển mùa, những đợt mưa thu bắt đầu nặng hạt để bắt những chiếc lá vàng xa cành thì cũng là mùa thu hoạch sấu chín. Các bì sấu được chuyển xuống chợ vào sáng tinh sương rồi lại một lần nữa quay lại các con phố theo gánh hàng rong.
Chị bán hàng khéo léo gọt sạch, cắt tỉa, ướp cùng đường, ớt, gừng rồi lắc đều. Mua một phần được phát thêm cây tăm để cắm ăn không bẩn tay. Nhưng bạn hãy thử một lần dùng tay cầm quả sấu ăn sẽ thấy vô cùng thú vị.
Cái vị thanh thanh chua, ngọt nhẹ của sấu chín, cay của ớt, ấm nóng của gừng sẽ làm ta tê ngay đầu lưỡi, tất cả các dây thần kinh của vị giác hoạt động cùng một lúc… rồi tận hưởng luôn hương vị còn đọng trên hai ngón tay vừa nhón sấu.
Thong thả ăn, thong thả tám đôi câu chuyện với chị bán hàng, ngẫu hứng lên có thể mua thêm một chút ô mai để dùng cho ngày hôm sau. Rồi tạm biệt nhau mỗi người đi về một hướng với bộn bề mưu sinh mà có thế chẳng bao giờ ta gặp lại. Những sẽ bắt gặp hình ảnh thân quen ấy qua các gánh hàng trên phố.
Lang thang một chút bạn lại có thể gặp một gánh bánh khác, một gánh hàng như mang cả hương vị mùa thu Hà Nội vào trong đó. Bạn sà vào và tìm thứ mình thích nhưng cũng để ngó nghiêng xem có những gì trong đó.
Nào bánh rán tẩm đường, bánh rán tẩm mật, quẩy, bánh ú, bánh nếp, bánh chưng, đôi khi có thêm cả khoai, ngô, sắn… Cảm giác như cả thế giới đồ ăn nằm trong hai cái mủng ấy. Nó chứa đựng cả những kỷ niệm ngọt ngào thời thơ bé mỗi lần mong ngóng mẹ đi chợ về chỉ để xem trong chiếc làn ấy có quà gì không.
Niềm vui như vỡ oà khi thấy lấp ló trong làn có một gói lá chuối nhỏ, kiểu gì mở ra cũng có thể là ba cái kẹo vừng, hay ba cái bánh rán ngào đường. Chị em chia nhau nhâm nhi và cùng cười vang hạnh phúc. Cái vị ngọt thơm ấy thấm đến tận bây giờ.
Chiếc bánh hết veo những trên tay vẫn còn vương vị ngọt, chẳng ai bảo ai mà ba chị em đều lén lén mút ngón tay một cách tiếc nuối và cố kỳ nèo: Các con ngoan mai mẹ mua nữa nhé. Hương vị ấy ngấm đến tận ngày hôm nay, nên đôi khi mua nó không vì muốn ăn mà là muốn tìm về ký ức tuổi thơ. Tìm về hương vị ngày xưa…
Người ta bảo Hà Nội văn minh và hiện đại lắm, những gánh hàng rong nên dẹp đi, nếu không sẽ lành ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị. Cũng không sai nếu như nó bẩn và nhếch nhác khi các chị bán hàng xả rác bừa bãi.
Nhưng sẽ buồn biết bao nếu một mai Hà Nội không còn bóng những tấm lưng ướt mồ hôi quẩy đôi quang gánh mang cả mùa thu xuống phố, mang cả ký ức ngọt ngào của tuổi thơ chúng ta.
Vì thế, hãy yêu những gánh hàng ấy vì nó cũng là một phần của Hà Nội những ngày mùa thu… yêu những gánh hàng rong mang vị mặn để đổi lấy những đồng tiền ướt nhẹp mồ hôi. Nó chính là gánh hàng nuôi lớn những đứa con của các bà mẹ tảo tần…
Hà Nội đang vào thu. Mùa sấu chín…
Sưu tầm
Hà Nội của ta
“Tháng Tám mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ?”
Những ca từ đậm chất thơ của bài hát “Có phải em mùa thu Hà Nội?” cứ vang mãi trong tâm hồn tôi mỗi độ thu về. Và mỗi khi gió thoảng heo may, ngõ phố Hà thành sực nức mùi hoa sữa, kẻ lữ hành cứ thế mà đắm say tìm về miền ký ức…
Tôi – kẻ lữ hành rong ruổi luôn đặt cho mình một chuyến “trở về” Hà Nội lúc thu sang. “Tháng tám” với tôi không đơn thuần là cột mốc chỉ thời gian mà đã trở thành dấu ấn của mùa thu. Nên dù tháng 8, 9 hay 10… khi Hà Nội vẫn còn gió heo may xao xác lá vàng, hương hoa sữa nồng nàn thì “tháng tám” trong tim tôi vẫn còn hiện hữu.
Sáng mai thức giấc, tôi có cảm giác như mùi thơm cây cỏ vây quanh mình. Bầu trời trong xanh còn nắng thu nhuộm vàng khắp lối. Không còn điều gì tuyệt vời hơn khi được nhâm nhi tách cà phê nơi phố cổ, nghe một bản nhạc xưa cũ và thưởng thức khí thu đang lan tỏa khắp đất trời. “36 phố phường” khi này đang vào mùa thay lá. Sắc lá vàng tràn ngập đường Kim Mã, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Hoa Thám, Phan Đình Phùng, Trần Phú… đẹp tựa xứ Hàn.
Tôi yêu Hà Nội, tình yêu mong manh tựa hồ như mối tình đầu dang dở vẫn còn nguyên vẹn trong đáy tim sau bao nhiêu thăng trầm. Một mối tình không thể lý giải được, tựa hồ như tình yêu của nhà thơ Tô Như Châu khi đặt bút viết lên bài thơ, sau đó nhạc sĩ Trần Quang Lộc phổ lên những khúc ca say lòng người. Hiếm ai biết được, cả hai người chưa bao giờ đặt chân đến… Hà Nội!
Tôi yêu cái lạnh se se nơi đầu gió chỉ đủ choàng vội tấm áo khoác mỏng manh nhưng cũng đủ kéo tâm hồn xích lại gần nhau. Những cơn gió dịu dàng ấy còn đem theo hương sắc trong trẻo của trời thu. Nào là hương ổi dịu ngọt quyện vào trong gió mỗi sáng tinh sương, nào là hương hoa sữa vương vấn khắp nẻo đường.
Tôi yêu những gánh hàng rong xuôi ngược khắp nẻo đường Hà thành. Có khi là những chuyến “xe hoa” đầy ắp đóa hồng tươi thắm, cúc họa mi tinh khôi làm cho ai đó phải nhớ nhung. Cũng có khi là quang gánh chất đầy các thức quà vặt của mùa thu: cốm làng Vòng xanh non, ổi Đông Dư chín thơm, hồng xiêm Xuân Đỉnh, hồng trứng chín dẻo, chuối trứng cuốc, trái thị thơm “cô Tấm”… Cũng có khi là tiếng rao hàng, tiếng đon đả mời chào hay nụ cười “tỏa nắng” của các chị bán hàng.
Tôi yêu cả những buổi tối mát trời đi bộ phố Nguyễn Du, Quang Trung hít căng mùi hoa sữa nồng nàn khắp lối. Dưới tán hoa sữa ngày ấy có lẽ đã chứng kiến những nụ hôn đầu vội vàng, những cái nắm tay khẽ khàng. Mối tình học trò ngây thơ nhưng mong manh như làn sương sớm. Nó chợt đến chợt đi… để lại bao hồi ức thanh xuân tuyệt đẹp.
Tôi yêu giây phút cùng bạn bè tụ tập, trà chanh “chém gió” dọc phố Nhà Thờ rồi lê la hàng quán để thưởng thức cho bằng hết mấy món ngon. Chả rươi ngọt đậm, sấu chín dầm, bánh cốm, xôi cốm, bánh tôm hồ Tây nóng giòn, bún chả, bún đậu mắm tôm… những thức quà “gây nghiệm” đã tạo nên dấu ấn cho ẩm thực Hà Nội.
Tôi yêu cả khoảnh khắc bắt gặp hình ảnh thiếu nữ Hà thành áo dài trắng thướt tha, e ấp cầm bó hoa cúc họa mi ghi lại bức ảnh thanh xuân rực rỡ. Và khi nắng mật ong phủ khắp phố phường cũng là lúc các đôi uyên ương ghi lại những khung hình cưới đẹp nhất, lãng mạn nhất, bắt đầu “ngày chung đôi” cho cuộc đời mình.
Có lẽ, sẽ còn hàng ngàn “tình yêu” nho nhỏ, giản dị mà tôi dành cho thủ đô yêu dấu. Bởi mùa thu Hà Nội có những nét đằm thắm, lãng mạn không thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu, làm người đi xa mãi nhớ nhung da diết… Mùa thu cũng mong manh, thoáng qua nhưng làm ta vấn vương, để rồi ký ức mãi âm vang lời nhắn nhủ: “Có phải em là mùa thu Hà Nội? Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm. Ơi mùa thu của ước mơ…”.
Sưu tầm Vietravel
Viết cho thu Hà Nội
Sớm nay, bước chân ra phố với chiếc áo sơ mi mỏng, nghe cái lạnh miên man thấm đều trên từng tế bào cảm xúc, chợt nhận ra, mùa hạ đã rời gót đêm qua và Hà Nội đang vào thu-một mùa thu dịu dàng và lãng mạn!
Sớm mai mùa thu, mở cửa thấy cả Hà Nội được bao trùm bởi sắc trắng sương giăng. Sương bảng lảng quấn quýt trên mái ngói, hàng cây. Sương bàng bạc ken dày từng ngõ dài, ngách hẹp. Sương chập chờn đôi cánh gày chim sẻ. Sương vấn vương theo từng bước chân đi. Những lần ngắm sương bên ô cửa cũ sờn, ta vẫn thường thích quờ tay chạm vào những giọt sương mềm mại còn ngái ngủ trên bờ vai lá biếc.
Hà Nội mùa thu, những phố dài lá dệt vàng xao xuyến. Theo từng đợt gió nhẹ, lá vàng rơi bịn rịn, bâng khuâng. Thay vì sự ồn ào, tấp nập thường ngày, dường như phố đang lắng lại để hòa vào cái man mác buồn của sắc vàng lá đổ. Một chiều lang thang tản bộ trên con đường thân quen, vu vơ nhặt một chiếc lá vàng rồi tự dưng thấy mình cô độc. Nhớ khoảnh khắc chia tay mối tình đầu, khi phố thu ngập vàng xác lá. Ta tìm về hàng ghế đá từng ghi dấu biết bao kỷ niệm êm đẹp, để mặc cho lá úa rơi rơi…
Hà Nội mùa thu mong manh gió lạnh. Cái lạnh se se không đủ sức làm ta run rẩy nhưng khiến ta cần lắm một cử chỉ quan tâm thân mật hay một vòng ôm nồng ấm, chân thành. Buổi sáng đi làm, nhận được tin nhắn của đứa bạn: “Lạnh rồi đấy, nhớ mặc thêm áo vào”, chợt thấy lòng rưng rưng khó tả. Ít ra, ta không hề đơn độc như mình vẫn hay lầm tưởng. Giữa thành phố rộng lớn này, ta vẫn còn những người bạn tri kỷ, vẫn còn những điểm tựa niềm tin để hướng tới ngày mai.
Hà Nội mùa thu, ngõ gió về khuya thổn thức tiếng rao đêm. Nhìn bóng chị bán bánh rong đổ dài liêu xiêu trên ngõ buồn hiu hắt, bỗng nhiên ta thấy mủi lòng. “Ai bánh khúc đi… Ai bánh khúc nào…”-tiếng rao dẫu đã khàn đặc nhưng vẫn khắc khoải vang lên như đi tìm một niềm đồng cảm. Bất chợt, ta nhớ mẹ ta thuở xưa cũng đêm đêm đi bán bánh rong nuôi ta ăn học. Nghĩ về đốm đồi mồi trên khuôn mặt sạm vàng của mẹ, không kìm nổi lòng mình, ta thầm sùi sụt trong đêm…
Hà Nội mùa thu, hương hoa sữa thơm nồng nàn, lưu luyến. Đó là thứ hương thơm đặc biệt có thể chạm vào tận đáy sâu tâm hồn và gợi dậy trong ta rất nhiều cung bậc cảm xúc. Và không biết tự bao giờ, ta đã yêu hoa sữa, một tình yêu da diết, sâu đằm. Hương hoa sữa ngạt ngào đưa ta sống lại với quá khứ, với những miền ký ức xa xôi. Rồi chợt buồn, chợt nhớ, chợt thương mà chẳng thể định nghĩa tại vì sao ta lại nhớ hương hoa sữa đến nao lòng.
Hà Nội mùa thu tinh khôi áo trắng. Lại gặp bóng dáng mình đâu đó trong cái hân hoan những buổi tựu trường. Cánh cửa đại học mở ra, lắm vinh quang mà cũng nhiều thách thức. Rồi đây, những cô cậu sinh viên mới sẽ phải rời xa bàn tay chăm sóc của cha mẹ để học cách sống tự lập, tự đương đầu với những gian nan. Và liệu rằng cả thành phố này có ai ngô nghê như mình, lần đầu tiên được đắm chìm trong hương sắc mùa thu Hà Nội đã dành trọn những buổi chiều muộn để ngồi trên ghế đá… làm thơ.
Hà Nội mùa thu miên man hương cốm. Thạch Lam từng viết: “Cốm không phải thức quà của người ăn vội”. Một ngày cuối tuần nhàn rỗi hiếm hoi, thay vì qua loa xôi sáng hay bánh mì pa-tê như thường nhật, ta mua một nắm cốm ủ trong lá sen xanh của thiếu nữ làng Vòng, khi ấy mới thấm thía rằng, mùa thu Hà Nội sẽ trở nên nhạt nhẽo nếu thiếu đi vị cốm béo bùi.
Hà Nội có mùa thu hình như là để nhắc mỗi người chúng ta sống chậm lại và tìm về với sự thanh thản, tĩnh tâm, tự tại, tìm về với những điều an nhiên, mộc mạc, đơn sơ. Yêu lắm Hà Nội mùa thu!
Tản văn của PHAN ĐỨC LỘC (Nguồn: Báo Quân Đội Nhân Dân)
Quà của mùa thu
Tiết Thu Hà Nội là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm. Những vạt nắng vàng trải theo từng cơn gió nhẹ trong khung trời se lạnh đưa hương hoa sữa thoảng bay muôn nơi.
Mỗi độ Thu về, ngoài hương sữa một mùi hoa đặc trưng của mùa Thu Hà Nội thì tiết Thu còn cho ta những món quà tinh tế khó nơi nào sánh kịp.
Đã từ lâu, Cốm là món quà hội tụ đủ đầy hương sắc mùa Thu Hà Nội, để những ai đi xa khi nhớ về Hà Nội thì lại nhớ hương cốm mùa Thu. Một món ăn làm từ lúa nếp, chín thơm nhờ phương pháp rang, giã, sàng sẩy cho hết vỏ trấu để trở thành món quà dân dã mà thanh tao. Ai đã đến Hà Nội vào dịp Thu về thì không thể quên được món quà giản dị này: cốm làng Vòng. Hạt cốm lên màu xanh ngọc, mỏng dẻo, vị ngọt thơm dịu được gói trong những chiếc lá sen. Và như sự sắp đặt của trời đất khi cho cốm non ăn kèm chuối tiêu trứng cuốc, một loại chuối chín vào mùa Thu quện thành một hương vị khó quên. Có người nói rằng đến Hà Nội vào mùa Thu mà chưa thưởng thức cốm làng Vòng thì coi như chưa đến Hà Nội.
Từ hạt cốm người ta chế biến thành chả cốm, chè cốm, xôi cốm và bánh cốm, cũng là những món ăn không kém phần thi vị.
Cuối tháng chín âm lịch hàng năm là thời điểm rươi sinh sản, mặc dù con rươi sống ở vùng nước nợ ven biển, thế nhưng chế biến và ăn rươi lại khá phổ thông trong ẩm thực của người Hà Nội, cứ có rươi là người ta thường nghĩ đến việc làm món chả rươi. Nhà văn Vũ Bằng trong “Món ngon Hà Nội” từng dành lời nhận xét cho món ngon mùa thu: “Phổ thông hơn là chả rươi. Rươi trộn với thịt băm, đập trứng, thìa là, thêm vài nhát vỏ quýt băm nhỏ, tất cả ướp với nước mắm ngon, trộn đều, đổ vào cháo, rán nhỏ lửa thôi: món này thơm “chết mũi” láng giềng, hàng xóm ngửi thấy không chịu được. Lúc ăn cho tí hạt tiêu, điểm mấy cái rau mùi, dùng lúc đương nóng hổi”.
Rồi đến cuối Thu, trên các con phố Hà Nội, những quả sấu chín vàng ươm nằm lấp ló dưới tán lá xanh là thức quà khiến nhiều người “nuốt nước miếng”. Món đơn giản nhất của sấu chín là bào vỏ ngoài chấm muối ớt. Cầu kỳ hơn chút có thể dầm chua ngọt với công thức chung đường, muối và ớt bột. Vị chua dôn dốt, cay cay, ngọt ngọt, giòn tan còn đọng mãi trên đầu lưỡi, tạo cảm giác nao lòng cho những ai khi đi xa Hà Nội.
– Sưu tầm –
Cuối thu xa nhớ mùa thu Hà Nội
Độc hành trong đêm Thu, cảm giác cô đơn như chạm vào tâm khảm, đánh thức bao điều xưa cũ. Thả lòng mình, tôi vội vàng gói ghém những niềm riêng, gửi chút yêu thương tới miền xa vãng đó.
Bạn có yêu mùa Thu không? Tôi chắc nhiều người sẽ nói đó là mùa yêu, mùa để tâm hồn đong đầy giao cảm trước thiên nhiên, mùa của những nhớ nhung làm man mác, dại khờ trong chiều bâng khuâng, cô quạnh đến nao lòng. Vậy có lý gì ta không khỏi ngẩn ngơ, nếu đáy hồn ta chưa quá già nua, chai sạn.
Tôi yêu mùa Thu trong những ngày bất chợt. Khi nắng mỏng như tơ, vương phủ, lan tỏa đến tận chân trời. Khi gió heo may luồn vào da thịt đã biết tê, biết cóng. Khi không gian và sắc màu cùng hòa quyện, chuyển mình đến kì ảo, miên man. Tôi yêu những hàng cây ngỡ ngàng, khoác tấm áo vàng, áo đỏ. Lặng nhìn những khoảnh khắc dịu dàng Thu lướt qua, chao nhanh tựa như chiếc lá sớm lìa cành.
Nhẹ bước chân trên thảm lá khô sau một đêm gió thổi. Tự hỏi lòng đông sắp đến thật rồi sao? Rất ngắn thôi, nhưng rất tinh tế trong những khoảnh khắc giao mùa cuối Thu, khi thiên nhiên muốn dâng hiến trọn vẹn chút tơ lòng còn sót lại.
Cây cối như gồng mình lên dồn hết dòng nhựa chắt chiu se suốt, dồn hết những mạch nguồn ăm ắp yêu thương, nuôi dưỡng cho đám lá vàng lá đỏ kia khỏi sớm sa nhánh, lìa cành. Gấp gáp, vội vàng trổ hết sinh lực cuối cùng để bật lên những mảng màu huyền diệu. Cố níu kéo sự sống đang xa dần theo nhịp chảy của thời gian.
Thế nên nhân gian mới có được một bức tranh sắc màu thiên nhiên hoàn hảo nhất, mãn nhãn nhất trong năm mà tôi chắc không mùa nào có được. Bức tranh tuyệt vời đó không có ở bất cứ bảo tàng nghệ thuật nào. Nó hiện hữu quanh ta vô cùng kì ảo, trong sắc nâu đỏ của lá phong cuốn bay theo gió, trong sắc hồng vàng vương lẫn màu xanh của vườn lê, vườn đào đang thì giữa vụ và cả cánh đồng hướng dương mỉm cười rực rỡ đón ánh mặt trời. Xa xa kia, từng đám mây xốp như bông ai treo trên đỉnh núi, soi bóng mình lồng lộng xuống dòng sông. Nhưng đó là những ngày bất chợt, những khoảnh khắc vàng khi nắng nhạt còn vương. Mùa Thu nơi tôi thường gắn liền với cơn mưa li ti kéo dài, dai dẳng. Dù chỉ mỏng như sương, vương như khói, nhưng cũng đủ làm hoen mi mắt khiến cho ngày ủ dột mãi không thôi.
Bình minh thức giấc khi đã gần trưa, còn hoàng hôn chạy trốn khi chiều chưa kịp xuống. Ngày ngắn đến lạ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy thời gian cứ sầm sập đi qua không một lời nhắn nhủ. Người ta dễ vương vấn nhớ thương khi đắm mình trong tiết Thu nhàn nhạt nắng.
Tôi sợ cái màu trời u ám cô đơn, buồn lặng đến nao lòng. Bước chân tôi chơi vơi, vô định trên con đường quen thuộc. Bao nhiêu năm phiêu bạt xứ người, là bấy nhiêu năm tôi thấy chân mình như lạnh hơn, trùng hơn khi Thu gọi Đông về. Tâm hồn tôi chông chênh, vắng lặng. Hoài niệm là những gì ta không còn với tới. Nhưng trong căn gác tâm hồn lại được chạm vào khi hoang hoải một chiều Thu. Lời bài hát quen thuộc cất lên như đưa tôi về một vùng xa ngai ngải.
Hà Nội mùa Thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ.
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu
Trịnh Công Sơn
Quê hương tôi đó, nơi phố dài heo hút hơi may. Nơi mặt nước Hồ Tây loang loáng ánh trăng miên man theo từng con sóng nhỏ. Nơi bước chân tôi, khi mệt mỏi, rã rời, lại muốn tìm về thổn thức với yêu thương. Trở về ư…đã bao lần Hà nội đón tôi về đều vào mùa Thu. Nghe tiếng rao mỗi sớm mai mà tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Tôi thức dậy trong căn nhà tuổi thơ ngập tràn kỉ niệm. Cây hoàng lan trước hiên vẫn dịu dàng tỏa hương mà sao tôi cố hít hà thật sâu như sợ chỉ ngày mai thôi sẽ chẳng tìm đâu được nữa.
Tôi theo chân mẹ ra chợ sáng mùa Thu. Bầu trời cao và trong xanh vời vợi, gió dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, làm se se đôi má tôi ửng hồng. Nắm tay mẹ thật chặt, Tôi bỗng thấy mình của những ngày xưa cũ, như cô bé con lý lắc thuở nào. Tôi muốn giữ thật lâu cảm giác đó, khoảnh khắc đó, bởi tôi sợ rằng khi xa mẹ rồi, có một ngày trở về, tiếng gọi mẹ ơi bỗng thành xa vắng, tôi bơ vơ một mình lạc lõng giữa chốn chợ quê.
Bất chợt tôi chạm vào mùi cốm dẻo tươi thơm hương lúa mới, mùi chuối trứng cuốc đượm nắng, quện gió ngọt ngào, những quả hồng đỏ mọng tròn căng gối đầu lên nhau nũng nịu, những quả na cuối mùa đang chờ mở mắt và cả trái bưởi vàng ươm thơm nức như đánh thức tuổi thơ êm đềm của những đêm trông trăng bỗng ùa đến phút giây. Tất cả hương vị mùa Thu đó được gói ghém trong chiếc làn mây theo chân mẹ con tôi về nhà.
Tôi thích những buổi chiều hôm, ngồi tựa mình trong quán lạ mà quen, nơi có tầm nhìn phiêu lãng. Hòa mình vào dòng người hối hả ngược xuôi bên con đường có hàng cây đẹp như tranh vẽ, những đôi tình nhân tựa vai nhau yêu thương trên ghế đá ven hồ.
Thấp thoáng vài chị gánh hàng hoa như chở cả mùa Thu theo từng nhịp bước. Ngắm đàn sâm cầm vẫn mải mốt âm thầm trong hoàng hôn đỏ lịm buông dần phía chân trời xa. Nghe tiếng tích tắc của thời gian như chậm rơi trên từng chiếc lá bỗng ngập ngừng theo gió bay cao.
Tôi cố níu lấy thời gian xin hãy ngừng trôi, để tôi giữ mãi phút êm đềm này, như giữ ngọn lửa nhỏ sưởi ấm tâm hồn kẻ xa quê qua những ngày đông giá lạnh. Để khi chia xa tôi sẽ nhớ lắm mảnh đất thân thương, đã luôn dang tay đón tôi, xoa dịu tôi sau bao bộn bề lo toan vất vả.
Bạn của tôi ơi, đừng nghe nói mùa Thu vàng ở châu Âu, mà không biết rằng Hà nội vào Thu rất đẹp. Hãy lắng nghe những âm thanh cuộc đời vẫn đang vặn mình thao thức ngoài kia. Nghe tiếng Thu trong những đêm xào xạc lá đổ. Bạn sẽ thấy tan hết muộn phiền khi ướp lòng mình dưới ánh đèn vàng với hương hoa sữa nồng nàn, nhưng rất đỗi thân quen.
Độc hành trong đêm Thu, cảm giác cô đơn như chạm vào tâm khảm, đánh thức bao điều xưa cũ. Thả lòng mình, tôi vội vàng gói ghém những niềm riêng, gửi chút yêu thương tới miền xa vãng đó.
Tác giả: Tran Thuy
Đợi đến mùa thu để yêu thêm Hà Nội…
Bạn đại học của tôi đến từ những miền khác nhau của đất nước. Có một lần, bạn hỏi mùa thu Hà Nội thì có gì mà đẹp vậy ? Bây giờ bạn đang ở ngay Hà Nội rồi, vậy thì có gì tuyệt hơn là hãy cứ kiên nhẫn đợi đến mùa thu…
Sáng Chủ nhật, bạn và tôi đèo nhau rong ruổi khắp những con phố trên chiếc xe đạp Mifa cũ màu xanh lá chuối. Bầu trời cao vợi, mây lơ lửng thành từng tầng, những tia nắng đầu tiên, hiếm hoi len qua những tầng mây, vòm lá…Ta lại thấy một chút se lạnh của gió heo may, một chút ấm áp từ những tia nắng vàng dịu ngọt đang nhẹ nhàng phớt lên con đường còn loang dấu những vệt nước đọng lại từ cơn mưa đêm qua.
Dường như cơn mưa dài đã gột sạch, cuốn trôi đi những bụi bặm của ngày cũ. Vạn vật tươi mới, nhịp sống chậm lại, con người cũng vì thế mà thanh thản, dịu dàng hơn, trong lòng chợt quên đi trăm mối…
Chúng tôi tìm tới một quán phở nhỏ. Chọn chỗ ngồi trên vỉa hè, tôi chọn bò tái, bạn gọi chín không thêm hành củ, không quên gọi nâu đá cho bạn, trà nóng cho tôi. Chúng tôi đã ngồi đó suốt hàng giờ, dăm ba câu chuyện để lấy cớ chứ cốt yếu là…ngắm mây trời bay và ngắm lá thu rơi.
Mùa thu Hà Nội, người ta dễ dàng tìm được những khung cảnh yên bình, lãng mạn ngay giữa phố phường ồn ào, náo nhiệt. Chung quanh là một không gian mỏng manh se dịu. Thời gian thì chậm hơn, trải dài theo những hàng cây thơ mộng trên đường Phan Đình Phùng. Một chút suy tư bảng lảng giăng mắc như tơ nhện. Nắng thu nhuộm vàng con đường, góc phố. Bước đi của mùa thu khẽ khàng như một làn sương khói, điềm tĩnh như tự biết mình, tự nhận về mình bao chiêm nghiệm sống.
Thu nhận lấy lá vàng rơi qua mùa hè dậy nắng. Trong nắng thu dịu ngọt tôi như được nhấm nháp hương vị của cốm xanh. Trong cơn gió mát lành tôi lại thoáng nghe hương nồng nàn tỏa ra những bông hoa sữa trắng tinh khôi. Không phải ai cũng yêu và thích hương hoa sữa, có thể là hơi hắc, nồng. Nhưng những ai đã trót yêu , thì thương nhớ lắm … Khi xa xứ, lại nhớ cái mùi hương ngọt ngào yêu dấu ấy vô cùng.
Bạn bảo, khung cảnh này đẹp như một bức tranh. Nhưng tôi thấy nó còn đẹp hơn tranh nữa . Bởi vì chỉ ở ngoài đời thực này, tôi mới cảm thấy hết vẻ thu bằng tất cả ngũ quan của mình.
Mắt tôi trông thấy được những độ biến màu tinh tế từ xanh biếc sang xanh non, chuyển dần sang vàng rồi cam và cuối cùng là đỏ thắm của sắc thu.
Mũi tôi ngửi được mùi hương ngai ngái từ những thân gỗ ẩm mục và đám lá ruỗng của mùa thu năm ngoái để lại.
Lưỡi tôi nếm được vị ngọt ngào và trong lành của bầu khí thu. Tai tôi nghe được tiếng lá chạm không tiếng động xuống chỗ ngồi. Da tôi cảm được sự mơn man của gió thu rơi xuống từ bầu trời đầy mây trắng.
Bạn bảo, ước gì bây giờ có một cơn gió lớn thổi qua. Lá vàng trên cây sẽ đổ rào xuống như một cơn mưa…
Hà Nội vào thu không chỉ đẹp vì trời đất hiền hòa , vì cỏ cây hoa lá, mà còn vì những kỉ niệm dịu dàng.
Nhớ mùa khai giảng năm học lớp 12, vẫn con đường đấy, vẫn trường lớp đấy, bạn bè đấy, các bạn nữ áo dài trắng, dép cao gót, mái tóc đen nhánh chấm ngang vai… Rồi nhớ cả những tiết học căng thẳng, giờ ra chơi đùa nghịch mướt mồ hôi, những giọt nước mắt chia tay, những dòng lưu bút còn chưa khô mực… Để rồi sau đó mấy năm, cũng vào một mùa thu heo may gió… trong đám cưới một người bạn, gặp lại nhau, nghe người ta nói rằng: “Nếu mà ngày xưa…”
Không biết với người Hà Nội xa quê thì khi nhắc về quê hương mùa này có còn nhớ phố Nguyễn Du thấm đẫm mùi hoa sữa, những hàng bằng lăng ở phố Thợ Nhuộm đang se sắt lá, rặng liễu bờ Hồ rủ bóng phiêu diêu, hàng phượng vĩ dọc đường Lý Thường Kiệt trút những chiếc lá nhỏ xíu vàng ươm trải dọc vỉa hè…
Thế đấy, vẫn con phố ấy, vỉa hè ấy và những quán cóc cũ kỹ từ năm này qua năm khác, thế mà tất cả bỗng chợt “mới” mỗi khi mùa thu tới. Đấy là cái duyên của Hà Nội mà không phải ai ai cũng cảm nhận được, đặc biệt thu Hà Nội luôn mang lại nỗi đau đáu, bồi hồi cho những người đi xa.
Bạn đại học của tôi đến từ những miền khác nhau của đất nước. Mỗi nơi đều mang những nét đẹp riêng. Có một lần, bạn hỏi mùa thu Hà Nội thì có gì mà đẹp vậy. Nếu bạn đang ở một nơi xa lắm thì bạn vẫn có thể cảm nhận được phần nào vẻ đẹp của mùa thu Hà Nội trong rất nhiều tác phẩm cầm kì thi họa cổ điển hay hiện đại. Nhưng bây giờ bạn đang ở ngay Hà Nội rồi, vậy thì có gì tuyệt hơn là hãy cứ kiên nhẫn đợi đến mùa thu. Điều bạn tự cảm nhận được mới là những nét chân thực nhất về mùa thu ở Hà Nội, bởi vì mùa thu đơn giản chỉ thực sự hiện hữu với những ai biết dừng lại và trông đợi để ngắm nhìn, tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, phố phường lúc giao mùa mà thôi…
Mùa thu đến và đi như một nỗi tình cờ. Mùa thu lặng lẽ và dịu dàng đi vào quỹ đạo thời gian của tự nhiên. Mùa thu tuy ngắn ngủi nhưng gợi cho ta biết bao cảm xúc và mộng ước trong cuộc sống hăng say.
Ra phố mùa thu, đạp xe chầm chậm để cảm nhận cái xao xác của lá, cái se lạnh của gió. Để thấy mình và mùa thu hòa đồng trong nỗi nhớ và niềm hy vọng. Cho ta biết trong bốn mùa có một mùa để ta nhìn nhận lại mình, tìm lại con người đích thực của mình để sống đẹp hơn và biết tin và hy vọng vào những người quanh mình.
Bạn lại bảo, chẳng mấy chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm trong băng giá. Cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Những chiếc lá vàng sẽ chìm dần vào quên lãng.
Thời gian lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để bào mòn kí ức. Quan trọng là lòng mình. Nghĩ thế, tôi bật nói to thành tiếng: “Đã muốn nhớ thì chẳng thể nào quên được”. Bạn ngân nga ” Thời gian đi không bao giờ trở lại. Chỉ có lòng người quay lại với thời gian”. Và bạn nhìn tôi cười, đúng thế phải không?
Nguyễn Quốc Tuấn
Trên đây là một số bài tản văn viết về mùa thu Hà Nội hay nhất mà Toplist sưu tầm gửi đến độc giả. Hy vọng bài viết của Toplist sẽ hữu ích với bạn.